Chương trước
Chương sau
Trong lòng Lâm Hiên tràn đầy nghi hoặc vội hít một hơi thật sâu, đưa tay tháo linh thú túi bên hông xuống đem mở ra. Lập tức những tiếng ông ông truyền đến, chỉ thấy bên trong bay ra hàng ngàn con kỳ trùng tựa như ong mật nhưng thân lại có hoa văn màu đỏ tía sặc sỡ, trong mắt chúng ánh ra tia sáng đỏ như máu.
Ngọc La phong dù chưa trưởng thành nhưng qua một thời gian được Lâm Hiên tỉ mỉ nuôi dưỡng đã có lực sát địch.
Thấy thế tròng mắt Xuân Ky co rụt lại. Kỳ trùng như Ngọc La phong sao nó lại không nhận ra, có điều loại này ngay cả tại Linh giới cũng rất hiếm có.
Cũng may chúng chỉ là ấu trùng, nếu thành thục mà đông như vậy thì phân hồn này chỉ còn nước chạy trối chết mà thôi.
Lâm Hiên tiếp tục tế ra Ba Tiêu Phiến rồi đánh ra một đạo pháp quyết. Bề mặt bảo phiến lập tức trở nên vặn vẹo một hồi. Sáu con Ma giao dài bảy tám trượng hiện ra trong tầm mắt, đám này tuy tướng mạo không hung ác bằng Xuân Ky nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Còn Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn lại tỏa hào quang mãnh liệt bay múa xung quanh thân thể Lâm Hiên.
Không hiểu sao sau khi hóa thành nhân tộc, tính tình cuồng bạo của Xuân Ky tựa hồ thu liễm rất nhiều, lúc này nó chưa vội tấn công song chắc cũng không phải có ý tốt gì.
Thấy thế Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng, những tiếng xương cốt rôm rốp bạo liệt vang lên. Toàn thân hắn lóe lên thanh quang khiến khí tức phát sinh sự biến đổi. Pháp lực trong cơ thể vốn là linh lực tinh thuần giờ lại mang thêm vài phần khí tức yêu thú. Làn da trắng cũng biến thành màu cổ đồng khỏe mạnh, bắp thịt nổi lên. Dáng người cũng trở nên khôi vĩ mạnh mẽ.
"Đây là…" Khổng Tước tiên tử bụm miệng, trên mặt lộ vẻ giật mình xen lẫn một chút vui mừng, thậm chí còn có vẻ khó tin.
Vẻ mặt Xuân Ky cũng cực kỳ ngạc nhiên tiếp đó lộ vẻ thống hận vô cùng. Thân thể tiểu tử đáng ghét kia không ngờ lại tản mát ra một chút khí tức của phượng hoàng, Tuy rất nhạt nhưng đúng là mùi vị ả tặc điểu kia.
Lúc này Lâm Hiên đang thi triển Phượng Vũ Cửu Thiên quyết. Thần thông ác thú này không bằng Già La Cổ Ma nhưng ở đây cũng không có đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Với lại cũng chẳng còn bột phấn Thực Tâm Ma Đào. Lâm Hiên tự nhiên là xuất hết thần thông không hề dám lưu lại.
Luyện xong tầng thứ nhất Phượng Vũ Cửu Thiên quyết không những làm cho thân thể tu sĩ mạnh mẽ mà còn có thể thi triển ra một số bí thuật quỉ dị.
Lâm Hiên vươn tay ra điểm nhẹ một chỉ, Bích Huyễn U Hỏa lập tức tách ra khỏi Thanh Hỏa Kiếm xoay tròn một vòng. Một tiếng nổ lớn truyền ra, giống như ấu điểu rời trứng, U Hỏa hóa thành một con linh điểu màu xanh biếc cỡ nửa thước phóng lên trời, thần thái của nó cực kỳ kiêu ngạo, có vài phần giống bách linh cầm chi vương, Phượng hoàng!
"Được. Không ngờ ngươi lại có liên quan hệ với Phượng Hoàng."
Vẻ mặt Xuân Ky âm trầm vô cùng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhai sống đối phương song không hiểu sao vẫn không công kích.
Tiên hạ thủ vi cường, thần niệm Lâm Hiên khẽ động, trong tiếng ong ong hàng ngàn con Ngọc La phong hóa thành một đám trùng vân màu đỏ tía lao về phía đối phương.
Chỉ thấy Xuân Ky cười nhạt, khi ma phong nhào tới cả bộ lông dày đặc trên thân lập tức dựng đứng như gai nhọn hoắt.
"Không ổn!"
Lâm Hiên vội phất tay áo một cái phóng ra bảy tám tấm phù, phát sau mà đến trước tạo thành những quầng sáng chắn ở phía trước đàn ma phong. Ngọc La phong cũng lập tức tản ra xung quanh.
Tiếng xé gió chói tai truyền đến. Quả nhiên trong dự liệu của Lâm Hiên, Xuân Ky nhếch miệng cười, thân thể nó hơi co rồi những chiếc gai nhọn như hàng ngàn hàng vạn mũi tên cùng bắn ra bao phủ cả nửa bầu trời.
Lâm Hiên tuy đã tế ra mấy tầng phòng ngự nhưng chỉ có thể trì hoãn thế công của ác thú được một chút. Những tầng quang mạc liên tiếp bị phá tan, những âm thanh bụp bụp liên tiếp vang lên. Nhìn lại vẫn có hơn trăm con Ngọc La Phong bị xuyên thủng qua người. Đám gai nhọn như vạn tên tiếp tục bắn tới thân ảnh ba người.
Song thân là kỳ trùng man hoang, Ngọc La phong có sức sống hết sức mãnh liệt. Những con bị xuyên qua đầu vẫn không chết mà hung tính đại phát, hung tợn lao về phía Xuân Ky.
Mi mắt Lâm Hiên nheo lại. Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn chớp lên hóa thành một bức băng tường chắc chắn trước mặt. Ô Kim Long Giáp thuẫn cũng hóa thành một tầng bảo hộ. Cho dù một kích của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không đánh tan được.
Song một tiếng kêu đau đớn truyền đến. Lâm Hiên quay đầu sang thì thấy Diệu U Tiên Tử đang ôm bả vai còn Khổng Tước không hề hấn gì. Yêu khí chiến giáp của nàng không tầm thường, nàng còn đang muốn tới giúp hắn.
***
Tại đây đang đại chiến kịch liệt thì ở một đầm lầy hoang vu cách Thương Minh sơn chừng ngàn dặm, tình cảnh Hạo Thiên Quỷ Đế cũng đang chật vật vô cùng. Khi trước quang cầu kia lại như có sinh mạng đuổi sát phía sau không tha. Tới đây thì hóa thành một con quái thú giống Xuân Ky đến sáu bảy phần. Không cần nói cũng biết nó đã thi triển ra bí thuật phân thân.
Có điều phân thân này không giống thế thân. Chỉ có kẻ tu vị cực cao tại Linh giới mới có thể nắm giữ đại thần thông này, nó có vài phần giống như đệ nhị Nguyên Anh. Đây cũng được xem là một phan hồn của Xuân Ky song yếu hơn phân hồn khi nãy một chút. Có thể nói là độc lập với nhau nhưng vẫn cùng một gốc.
Cho dù là chủ phân hồn đang chiến đấu với Lâm Hiên bị diệt thì phân hồn này cũng vẫn tiếp tục tồn tại. Sau đó nó có thể thông qua tu luyện và thôn phệ nguyên thần tu sĩ để đề cao thực lực như phân hồn kia.
Đáng tiếc không ai rõ vì sao Linh giới tứ hung Xuân Ky lại bỏ ra nhiều tâm huyết để phân hồn xuống hạ giới này, thậm chí còn không tiếc nguyên khí đại thương để phân hồn đó có được thần thông đệ nhị hồn này.
Phân hồn truy theo Hạo Thiên quỷ đế chỉ có thần thông bằng một nửa chủ phân hồn đang đánh với đám Lâm Hiên nhưng độn thuật không phải tầm thường, cuối cùng cũng đuổi kịp Hạo Thiên quỷ đế.
Nói vậy thì Lâm Hiên cũng phải cảm tạ Hạo Thiên quỷ đế. Tại thời điểm Xuân Ky hiện thân là chủ thứ phân hồn hợp thể nên thực lực cường đại. Vừa ra tay đã diệt sát ngay hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Lệ Hồn Cốc.
Đương nhiên hiện tại phân hồn đang đại chiến với Lâm Hiên đã suy giảm hơn một ba thực lực. nên song phương chỉ có thể ngươi đánh ta né khổ chiến hồi lâu.
Lúc này Quỷ đế chỉ có thể gắng gượng đấu pháp với đệ nhị phân hồn. Lão gia hỏa Hạo Thiên này thần thông không kém mà còn có cả bảo vật nghịch thiên như Thủy Tinh Đầu Cốt nên cầm cự được một hồi. Sau đó một tiếng la thảm vang lên.
Xoạt!
Huyết quang chợt lóe, huyết dịch màu tím bắn tung tóe. Khuôn mặt Hạo Thiên quỷ đế méo xệch. Một cánh tay của lão đã bị huyết ảnh của chém đứt rời.
Quỷ đế vội hít một hơi lạnh nén đau chụp lấy cánh tay bị cụt tạm thời bỏ vào trong túi trữ vật.
Trong lòng lão vừa kinh vừa sợ, đến cả phân thân này mà cũng đánh không lại. Không lẽ lão phải ngã xuống ở đây sao? Không thể nào! Vẻ mặt Hạo Thiên chợt trở nên dữ tợn vô cùng, vỗ lên túi trữ vật một cái tế ra một tấm phù triện.
Tấm phù này trừ màu sắc diễm lệ thì cũng chẳng khác phù triện bình thường. Điểm khác là trên hai mặt của nó đều có những hoa văn kỳ dị. Một mặt có hình điểu thú trùng ngư. Còn mặt còn lại thì có những thượng cổ văn tự mà Hạo Thiên quỷ đế cũng không nhận ra.
Nhưng nếu Lâm Hiên nhìn thấy thì nhất định sẽ thất sắc. Những văn tự trên tấm phù này cùng với văn tự trên hai khối ngọc bội thần bí lại giống nhau đến tám chín phần.
Hạo Thiên Quỷ Đế nhìn tấm phù trong tay, trong mắt toát lên vẻ tiếc rẻ. Bảo vật này và Thủy Tinh Đầu Cốt đều tiền bối trong Âm Hồn Cốc lưu lại. Nghe nói là vật của thượng giới vốn được tứ đại quỷ đế cùng bảo quản. Sau khi Lệ Thiên, Huyền Thiên chết trận, Diệu Thiên cũng không thấy bóng dáng. Hạo Thiên quỷ đế tự nhiên không khách khí chiếm hết bảo vật rồi tới đầu quân cho Lệ Hồn Cốc.
Theo di thư của tiền nhân, linh phù này vốn có ba tấm uy lực vô biên vô hạn, đừng nói là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cho dù là cao thủ Ly Hợp kỳ cũng có thể bị đánh trọng thương.
Vừa thấy Hạo Thiên quỷ đế tế ra tấm phù, đệ nhị phân thần Xuân Ky lập tức biến sắc: "Không thể nào. Chỉ là một âm hồn Nguyên Anh nho nhỏ nơi Nhân giới sao có thể có được Huyền Thiên Cửu Linh Phù này".
"Huyền Thiên Cửu Linh Phù?"
Hạo Thiên Quỷ Đế lần đầu nghe được cái tên này. Trước kia lão chỉ biết thứ này là bảo vật truyền thừa của Âm Hồn Cốc còn tên gọi thì chẳng rõ. Song quái vật trước mắt nhận ra thì nó đúng là vật của Linh giới.
Quỷ đế trong lòng nhất động, không chậm trễ đánh ra một đạo pháp quyết. Huyền Thiên Cửu Linh Phù lập tức tỏa ra hào quang rực rỡ biến thành một đóa kim quang chói mắt to cỡ đầu người. Trong kim quang ẩn ước có phù văn hóa thành một con quái ngư cỡ một tấc bơi ra.
Là một trong tứ hung Linh giới, Xuân Ky cực kỳ kiêu ngạo song lúc này sắc mặt đại biến, lập tức xoay người hóa thành một đạo độn quang đỏ như máu bỏ chạy.
"Muốn chạy, đã chậm!"
Khóe miệng Hạo Thiên lộ một nụ cười dữ tợn. Vốn lão chỉ là vô tình mà Xuân Ky khinh khi quá đáng, không chỉ chém rụng một tay mà còn ép lão đến bước phải xuất ra tấm phù trân quý này.
Kim quang lóe lên, trong hào quang chói mắt, quái ngư hóa thành một đạo sáng kim sắc, chớp mắt còn chưa xong đã xuất hiện tại trước phân hồn. Tiếp đó quái ngư lập tức nổ tung mang theo linh lực tán loạn bắn ra bốn phía, cuồng phong gào thét cả một góc trời, chỉ có thể nói là thiên địa hôn ám, linh khí chung quanh đều trở lên điên cuồng.
Xuân Ky đại kinh thất sắc, Huyền Thiên Cửu Linh Phù trước mắt mặc dù không phải bản gốc chính tông, còn thiếu khuyết nhưng phân hồn này đương nhiên không thể chống đỡ. Song muốn chạy đã không kịp, thân thể nó lập tức bị linh lực cuồng bạo bao phủ.
Sau khi xuất ra tấm phù Hạo Thiên quỷ đế cũng sớm chạy khỏi đây. Mặc dù đã xa đến mấy dặm, lại thêm bảo vật phòng ngự song lão không khỏi lộ vẻ sợ hãi.
Thần phù của Linh giới này quả nhiên bất phàm. Nói nó có thể diệt cả tu tiên giả Ly Hợp kỳ cũng không phải vô căn cứ.
Qua chừng thời gian một tuần trà, linh khí bốn phía mới bắt đầu ổn định trở lại, bầu trời trong sáng trở lại còn đệ nhị phân hồn Xuân Ky đã tan biến không thấy tăm hơi.
Trở lại bên kia.
Tuy ác thú cường bạo những thần thông của Lâm Hiên không phải tầm thường, bí pháp tầng tầng lớp lớp, hơn nữa còn có Khổng Tước Tiên Tử trợ chiến nên không rơi vào thế hạ phong.
Điều này khiến Xuân Ky tức giận cuồng tính đại phát, quyết không tiếc hao tổn bổn mạng chân nguyên cũng phải giết bằng được Lâm Hiên.
Với kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên sao không biết đối phương quyết lấy mạng hắn nên trong lòng cũng bùng phát chiến ý. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hắn phất tay áo một cái, một cái đai ngọc màu xanh hình dáng cổ xưa bay ra. Thứ này Lâm Hiên thu được từ Ngọc Huyền tông nhưng không nỡ sử dụng vì bị hạn chế số lần dùng. Chỉ cần đeo nó ở thắt lưng là có tức thì bổ sung toàn bộ pháp lực đã tiêu hao.
Lâm Hiên tay trái vừa lật, lại lấy ra trường mâu có thần thông không gian để phá thuấn di của đối phương. Ngoài ra còn có Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn cùng Ô Kim Long Giáp thuẫn làm phòng ngự. Thanh Hỏa Kiếm, Ba tiêu Phiến và phượng hoàng do Bích Huyễn U Hỏa biến ảo thành và đám trùng vân rộng đến cả mẫu trên đỉnh đầu… Lúc này thần thức của hắn đã phát huy đến cực hạn, nếu không phải của hắn vượt xa tu sĩ trung kỳ thì cũng không thể trụ được đến giờ. Quanh thân thể Lâm Hiên trừ ma hỏa và linh trùng ra thì tất cả đều là bảo vật đỉnh cấp.
Điều này không chỉ khiến hai nữ tử líu lưỡi mà Xuân Ky cũng trợn trừng mắt. Gia tài tên tiểu tử này thật khiến người hâm mộ.
Vẻ mặt Xuân Ky càng lúc càng âm trầm, sát khí trong mắt cũng càng thêm dày đặc. Có nhiều pháp bảo thì sao, chỉ là một tên tiểu bối Nguyên Anh kỳ tuyệt đối không thể nào ngăn được bí thuật của nó.
Trên mặt Xuân Ky lộ vẻ quyết tuyệt, không tiếc hao tổn chân nguyên, cho dù say này cảnh giới chắc sẽ hạ xuống, ánh mắt nó càng thêm thống hận, há mồm phun ra một ngụm hắc huyết đen nhánh đến mức hấp thu cả ánh sáng chung quanh, đón gió hóa thành một tấm phù cổ quái.
Ác thú vừa vươn tay ra định điểm một chỉ thì đột nhiên nó rống to một tiếng, trên mặt lộ vẻ thống khổ vô cùng, hai tay ôm đầu lệ khí toàn thân suy giảm.
"Đây là ..." Lâm Hiên lộ vẻ bất ngờ nhưng lập tức ánh mắt lóe lên tia sáng sắc bén.
Trong chốc lát vô số ý niệm lưu chuyển trong đầu. Liệu có phải đối phương đã bày ra cạm bẫy hay không?
Không có khả năng, lệ khí toàn thân Xuân Ky đang nhanh chóng yếu đi, nếu là để dụ địch thì liều lĩnh vô cùng. Kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên phong phú vô cùng nhanh chóng hạ quyết định, mặc kệ là đối phương đang xảy ra chuyện gì nhưng cơ hội tốt như vậy không thể bỏ qua.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, linh lực toàn thân Lâm Hiên điên cuồng xuất ra, thần niệm cường đại thao túng những kiện bảo vật nhưng trong đầu hắn đang đau đớn như bị kim chích vậy. Nếu là một tu sĩ bình thường thì có lẽ đã không chịu được nhưng tâm trí Lâm Hiên cứng cỏi vô cùng. Cảm nhận chiến ý của chủ nhân, đám trùng vân lập tức kêu lên ong ong điên cuồng lao tới. Ngay sau đó là con Phượng Hoàng cũng bám sát phía sau.
"Đã đến nước này, chúng ta mau động thủ!"
Khổng Tước tiên tử vươn ngọc thủ, mười ngón tay như đóa sen nở rộ không ngừng huy vũ, đôi môi anh đào hé mở nhả ra chú ngữ thần bí cổ xưa.
Sau lưng nàng lập tức hiện ra một đám mây ngũ sắc lưu chuyển không ngừng, một tiếng gáy trong trẻo truyền ra cùng thụy khí ngút trời. Từ trong tường vân hiện ra một đôi cự trảo màu xanh to cỡ hơn một trượng. Chỉ nhìn đôi cự trảo đã có thể tưởng tượng bản thể con cự điểu này lớn đến mức nào.
Đôi mi thanh tú khẽ nhíu, Khổng Tước huy động toàn lực vươn ngón tay trắng ngọc điểm ra một chỉ quát to.
"Đi!"
Cự trảo kia khẽ rung rồi đột ngột hiện trước mặt Xuân Ky như là thuấn di vậy, mười móng vuốt mang theo điện hồ chớp động, không chút khách khí chụp xuống đỉnh đầu ác thú.
Diệu U Tiên Tử tuy đã bị hủy bản mạng pháp bảo song còn có Bích Tàm Cổ. Một đám độc vân lớn gần một mẫu hiện ra nhìn thì chậm mà nhanh cuốn về phía mãnh thú.
Đối mặt với sự liên thủ của ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Xuân Ky vẫn hai tay ôm đầu, thần tình thống khổ cả người không ngừng run lên bần bật.
Nó tuyệt đối không ngờ, thân ngoại hóa thân là phân hồn thứ hai lại chết trong tay một tên quỷ đế nho nhỏ. Tuy nói là hai phân hồn độc lập song vẫn có liên hệ chặt chẽ. Một trong hai tan biến thì cái còn lại không tránh khỏi nguyên khí đại thương.
Lúc này pháp lực toàn thân ác thú còn không đề thăng nổi chứ đừng nói là thao túng linh khí thiên địa. Trong mắt Xuân Ky lóe lên tia sáng đỏ như máu, bên trong đầy vẻ oán độc cùng quyết tuyệt.
Hống!
Nó đột nhiên buông tay cố đè nén đau đớn, ngẩng đầu lên gầm lên một tiếng ....
Tiếp theo toàn thân nó bắt đầu bành trướng quỷ dị giống như một quả cầu ngày càng phồng lên, bên ngoài còn có lệ khí quấn quanh cùng vô số phù chú cổ quái.
"Không hay, nó muốn tự bạo!"
Tay tría Lâm Hiên vung lên đánh ra một đạo pháp quyết, đám ma vân trên đỉnh đầu ác thú phá ra những tiếng ong ong cổ quái. Hàng trăm con Ngọc La phong dưới thôi động của thần thức Lâm Hiên chọn phương thức tự bạo liều mạng.
Từ trên đỉnh đầu ác thú một mảng dịch màu tím như mưa trút xuống, hai tay Lâm Hiên chập hợp lại, tử dịch lập tức tụ thành một huyết cầu lớn bằng nắm tay hài nhi xuyên thẳng vào đầu Xuân Ky. Trừ độc tính mãnh liệt thì sau khi chết thì dịch chất xác Ngọc La phong còn có đặc tính ăn mòn rất mạnh.
Lúc này thần thông Xuân Ky vốn đã suy yếu, hộ thể linh quang sao ngăn nổi. Đám chất lỏng kia chui vào thiên linh cái ăn mòn đại não, toàn bộ thân thể trở thành vật chết.
Công kích của ba người mang theo thanh thế vô cùng kinh người, lập tức nghiền nát thân thể nó thành từng mảnh vụn.
Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra một hơi song lập một đạo ô quang nhỏ bằng đầu ngón tay bắn ra với tốc độ lại nhanh đến cực điểm, là phi hành thuật nhưng lại chẳng kém là bao so với thuấn di.
Lâm Hiên hoảng sợ sắc mặt trầm xuống. Hung hồn thượng giới quả nhiên bá đạo. Dưới tình huống như vậy mà tàn hồn còn có thể chạy thoát.
Tuy Xuân Ky đã bị trọng thương nhưng vẫn chưa bị tiêu diệt, tất trở thành họa về sau.
Tuy vậy hiểm cảnh đã qua, ba người trong lòng thở phào nhưng nhất thời rơi vào im lặng ngượng ngùng.
"Đa tạ Lâm đạo hữu đã trượng nghĩa viện thủ, nếu các hạ không tới chỉ sợ chúng ta đã lành ít dữ nhiều." Một thanh âm thản nhiên truyền đến, Khổng Tước tiên tử khẽ nhún mình thi lễ.
Lâm Hiên không khỏi ngẩn người ngạc nhiên vì thái độ khách khí của nàng. Không phải hai người vừa rồi còn đồng sinh cộng tử sao, chỉ chớp mắt một cái đã trở nên xa lạ.
Cũng chẳng trách được, tuy Lâm Hiên thông minh cơ trí song vốn ít tiếp xúc với nữ tử, hơn nữa tâm ý của những nữ tử kiêu ngạo như Khổng Tước tiên tử vốn là khó đoán vô cùng. Lúc nóng thì còn hơn lửa mà lúc lạnh thì còn hơn băng!
Hơn sáu mươi năm rồi nhưng nàng sao quên được được đôi tay nóng bỏng đã từng xiết chặt lấy thân thể. Sao có thể quên được hơi thở gấp gáp nồng nàn thổi qua mặt khi hai người môi kề môi. Một khắc khi nãy, Khổng Tước tiên tử như trong mộng, gặp lại người xưa trong hiểm cảnh, nàng đâu còn quan tâm đến tự tôn song nhưng bây giờ còn có Diệu U ở đây. Nàng liền trở lại vẻ lạnh lùng cố hữu.
Có điều như thế trong lòng nàng có thấy vui chăng, hay chỉ là len lén thở dài!
Song Diệu U Tiên Tử vốn nữ nhân nên cũng đoán được một phần tâm tư của Khổng Tước nên thầm cười. Có điều lại nghĩ đến trượng phụ đã ngã xuống trong lòng không nén khỏi đau thương.
Lại nói thần thông của thiếu niên này đúng là làm người khác phải líu lưỡi. So với đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không kém là bao. Diệu U không dám chậm trễ vội cung kính hành lễ ra mắt.
Ở Mặc Nguyệt thành Lâm Hiên đã thi triển sưu hồn thuật với lão giả đệ tử của Hỗn Nguyên. Biết nữ tử này vốn bất hòa với lão tặc đó nên hắn cũng lộ vẻ ôn hòa với nàng.
Dù sao hắn có thể tu luyện đến cảnh giới này cũng nhờ một phần vào thần đan của Mặc Nguyệt tộc để tạo ra linh căn, trừ Hỗn Nguyên lão quái thì Lâm Hiên cũng không có ác cảm đối với các vu sư khác. Hắn đang đáp lễ với Diệu U thì thần sắc vừa động, chân mày hơi nhíu.
"Hai vị tiên tử, thật ngại. Lâm mỗ còn chút chuyện nơi đây." Lời còn chưa dứt thì Lâm Hiên đã hóa thành một đạo kinh hồng bay vụt đi. Khổng Tước tiên tử và Diệu U ngẩn người, không nhịn được đưa mắt nhìn nhau, cùng hóa thành hai đạo độn quang đuổi theo.
Với tu vị Lâm Hiên chỉ trong chốc lát hắn đã về tới Bách Hoa cốc.
Đảo mắt qua sắc mặt Lâm Hiên có chút khó coi. Đừng nói là sơn cốc nho nhỏ mà ngay cả hai ngọn núi cao mấy trăm trượng bên cạnh cũng bị san phẳng.
Hắc hổ yêu vương vừa thấy Lâm Hiên trở về thì biến sắc, mặc kệ là Hỗn Nguyên đã ngã xuống hay chạy thoát, thì hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của thiếu niên này.
Lúc này mạng nhỏ mới là quan trọng, hy vọng đem người đẹp về động đã tan thành mây khói, hắn tụ hết thần lực đánh ra bảy tám quyền khiến cát đá bay loạn xạ bức lui Thi Ma về phía sau. Sau đó hắn vội đưa tay vỗ lên túi trữ vật lấy ra một tấm phù triện màu vàng dán lên ngực, lập tức hóa thành một đạo kim quang bắn nhanh về phía chân trời.
"Kim độn phù!"
Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia cười nhạt. Bằng địa giai trung phẩm phù mà cũng muốn chạy thoát khỏi tay hắn sao? Thân hình Lâm Hiên lóe lên một cái rồi biến mất. Cửu Thiên vi bộ tốc độ cực nhanh, trong cự ly ngắn thì lại thần diệu cực điểm.
Lâm Hiên phất tay áo, một cái mấy đạo kiếm khí màu xanh bay vụt ra nghênh phong biến dài đến hơn một trượng, hung hăng đâm về phía đối phương.
Hắc Hổ kinh hãi, không ngờ đối phương có thể nhanh chóng đuổi đến sau vậy. Trong mắt lóe lên lệ quang, tung mấy quyền chặn kiếm kiếm của Lâm Hiên.
Vừa đánh với ác thú, Lâm Hiên cũng không có tâm tình mà dây dưa với Hắc Hổ. Lúc này Thi Ma đã đuổi kịp tiếp tục tấn công. Lâm Hiên vươn tay ra tháo túi linh thú bên hông thả ra hàng ngàn con Ngọc La phong bao vây lấy đối thủ.
Nhìn đám trùng vân màu tím hung tợn vô cùng, lại toát ra một luồng khí tức man hoang, sắc mặt Hắc Hổ yêu vương tái xanh.
Tiếp đó Lâm Hiên lại tế ra Thanh Hỏa Kiếm hung hăng chém xuống đầu hắn. Linh quang bắn ra tứ phía, tiếng rú thảm thiết truyền ra.
Khi Khổng Tước và Diệu U vừa tới nơi thì đã thấy ở đó đã có một cái thi thể không đầu.
Yêu tộc Hóa Hình trung kỳ da lông xương cốt đều là tài liệu cực tốt, Lâm Hiên không khách khí đem thu vào thì đột nhiên một cái hộp ngọc rơi xuống từ thi thể Hắc Hổ rơi ra.
Mi mắt Lâm Hiên nheo lại cong ngón tay búng ra một đạo hào quang cuốn chiếc hộp ngọc đến trước người.
Nắp hộp mở ra bên trong có một viên đan dược màu hồng phấn cỡ mắt rồng tỏa ra mùi hương ngọt ngọt nồng nồng. Lâm Hiên cũng chưa từng thấy qua đan dược này đành đem nó cất vào túi trữ vật.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến. Lâm Hiên không quay đầu cũng biết ai đang tới phía sau. Là thiên địa linh tộc, nàng không những có dung mạo phong hoa tuyệt đại mà trên người thoát ra một mùi hương lạ lùng.
Nhìn cái đầu trước mắt, Khổng Tước thở dài một hơi.
"Tiên tử biết người này?" Thấy thế Lâm Hiên nhíu mày mở miệng.
"Ừm, ta đã từng giao thủ với hắn." Khổng Tước tiên tử thản nhiên nói, ngữ khí lành lạnh.
"Ta gặp tên này cùng Hỗn Nguyên Lão Tổ lén lút ở đây." Lâm Hiên nói.
"Cái gì, Hỗn Nguyên Lão Tổ?" Thanh âm kinh ngạc của Diệu U Tiên Tử truyền đến. Trượng phu đã ngã xuống, hiện giờ kẻ nàng lo sợ nhất chính là người này. Không nghĩ tới đối phương cũng đã đến Thương Minh sơn này.
"Không sai, bọn chúng ở đây bày ra cạm bẫy song đều đã bị ta sát diệt. Tiên tử không cần lo lắng nữa." Lâm Hiên biết Diệu U đang lo lắng nên cũng không giấu diếm.
"Hỗn Nguyên Lão Tổ đã bị người giết?"
Diệu U ngần người rồi lập tức vừa mừng vừa sợ. Thần thông của Lâm Hiên thì nàng đã được chứng kiến, sát diệt Hỗn Nguyên Lão Tổ chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, nàng không khỏi vô cùng cảm kích, hướng về hắn mà thi lễ.
"Tiên tử không cần đa lễ. Tại hạ cũng chỉ vì thay hảo hữu mà báo cừu." Lâm Hiên cười khẽ.
"Thay hảo hữu báo thù?"
"Không sai. Người đó chắc tiên tử cũng biết. Chính là Bách Độc thần quân."
"Cái gì? Bách Độc thần quân?"
Diệu U biến sắc nhưng ngẫm lại thấy vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ này vừa mới thi triển Bích Huyễn U Hỏa, xem ra chính là Bách Độc Thần Quân đã truyền cho hắn. Đang lúc này thì Khổng Tước tiên tử lên tiếng:
"Được rồi, Lâm đạo hữu cùng Diệu U muội đã khởi giá đến đây, xin mời vào hàn xá dùng chén trà nhạt."
Thần sắc Lâm Hiên thoáng trở nên ngẩn ngơ, liền cùng hai người bay tới động phủ của Khổng Tước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.