Chương trước
Chương sau
Lấy tâm cơ của Lâm Hiên mà lúc này cũng có chút lo lắng.
Tuy nơi này có cực phẩm yêu mạch, trong cơ thể hắn cũng đã có bổn mạng linh quang Khổng Tước tiên tử lưu lại thích hợp để tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên quyết nhưng những tài nguyên để tu tiên khác hiện còn rất ít, cho dù Lâm Hiên có thể chịu được cô tịch ở đây tu luyện nhưng không có đan dược thì cũng không thể tiến giai Ly Hợp kỳ.
Thông qua sưu hồn thuật, thì trừ Thiên Cương Phục Ma Trận thì không còn được con đường nào khác. Lúc này hắn thật sự đã lâm vào ngõ cụt.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Đảo mắt đã ba ngày, Lâm Hiên vẫn không tìm được manh mối nào nhưng hắn cũng không nóng vội. Cho dù là mười lăm mười tám năm mà có thể rời khỏi đây cũng tính là nhanh rồi.
Lâm Hiên vẫn đang nhíu mày khổ tư thì đột nhiên bộ dáng biến đổi, trên mặt lộ ra một tia kỳ quái, pháp lực trong cơ thể lưu chuyển hai tay nắm chặt lại, thân hình hắn lập tức trở nên mơ hồ, khí tức cũng trở như có như không. Hắn vừa ẩn nấp được nửa tuần trà thì một thân ảnh thon thả thanh tú xuất hiện tại cửa động.
Chính là Viện Kha công chúa, trong ngực nàng còn đang ôm một con Tiểu Tuyết Hồ có ba đuôi.
Thấy nàng vẻ mặt Lâm Hiên buông lỏng xuống. Hắn còn tưởng đụng phải tên Cổ ma lợi hại nào nữa chứ. Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Hiểm cảnh trong trận ác chiến vừa rồi Lâm Hiên vẫn còn khắc sâu ấn tượng.
Không nghĩ tới nàng ta cũng có thể tìm ra được sơn động bí ẩn này.
"Công chúa, may mắn được gặp lại."
"Ai?"
Thanh âm đột nhiên vang lên làm Viện Kha giật mình, ngọc thủ giơ lên đã biến một kiện pháp bảo thành một tầng quang tráo hộ thân. Xem ra vị Tuyết Hồ công chúa này cũng như là chim sợ cành cong. Nàng quay đầu lại thì phát hiện Lâm Hiên đang mỉm cười thân thiện với mình.
"Là đầu to.. ca ca!".
"Là ngươi?" Xen lẫn trong âm thanh bập bẹ mừng rỡ của Tiểu Tuyết Hồ, vẻ mặt Viện Kha có chút ngạc nhiên.
"Không sai." Lâm Hiên gật đầu: "Lại được gặp lại hai vị công chúa, tại hạ thật sự rất hân hoan."
"Đạo hữu có thể bình an vô sự, xem ra ngươi cũng không gặp phải cổ ma."
"Đúng vậy." Lâm Hiên nói dối không chớp mắt. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nếu để lộ ra tin Tuyết Hồ Vương đã bị ngộ hại thì cũng không hay ho gì, tốt nhất cứ để nàng nghĩ phụ vương nàng đang bình an ở ngoài đi.
"Đạo hữu có cách thoát ra ngoài không?"
"Có thì có nhưng cũng chỉ là ý tưởng hoang đường." Lâm Hiên buồn bực thở dài.
"Đạo hữu nói như vậy là ý gì?" Trên mặt Viện Kha lộ vẻ mê hoặc.
"Mời công chúa xem." Lâm Hiên đưa tay chỉ về phía Truyền Tống Trận: "Có thể rời khỏi đây bằng Truyền Tống Trận này nhưng bên ngoài lại có một cái cấm chế."
"Thế thì sao? Vậy chúng ta mau động thủ phá tan nó là được."
"Công chúa nói thì đơn giản vậy. Thiên Cương Phục Ma Trận chính là do cao thủ Ly Hợp kỳ thượng cổ bố trí. Nếu có thể phá được thì chắc tại hạ đâu còn hân hạnh mà đón tiếp ngươi ở chỗ này." Lâm Hiên tức giận mở miệng.
"Ồ."
Trên mặt Viện Kha lộ vẻ hồ nghi. Ngọc thủ phất một cái, sáu đạo Nguyệt Nha Quang Nhận lập tức bay vụt ra, lượn lờ xung quanh thân thể nàng.
Lâm Hiên nhìn thấy vậy thì cũng chẳng thèm ngăn cản. Cứ để cho ả mở rộng tầm mắt. Thấy quang mạc trước mặt tỏa ra linh khí không nhỏ Viện Kha cũng không dám khinh thị chút nào. Đôi môi anh đào khẽ mở lẩm nhẩm đọc chú ngữ khó hiểu, hai tay không ngừng biến ảo pháp quyết. Sáu đạo quang nhận lập tức hợp lại làm một thành một thanh quang đao cực lớn dài đến hơn mười trượng ở giữa không trung.
"Đi!"
Viện Kha điểm một chỉ, quang đao liền chém thẳng về phía tầng quang mạc.
Những tiếng xé gió chói tay truyền đến, uy lực quang đao không thể xem thường nhưng Lâm Hiên chỉ nhếch môi đứng yên tại chỗ.
Quả nhiên quang đao chưa kịp đánh vào quang mạc thì chín cây cột do bạch ngọc dựng thành tỏa sáng, tiếp đó linh khí nhanh chóng tụ lại biến thành một pháp bảo tựa như một cây lang nha bổng nện thẳng xuống quang đao.
Va chạm đáng sợ nhưng không hề phát ra âm thanh. Quang đao bị đánh bay ngược trở về. Sắc mặt Tuyết Hồ công chúa trở nên trắng bệch. Cấm chế này còn lợi hại hơn cả miêu tả của Lâm Hiên.
"Đạo hữu không sao chứ!"
"Không sao!" Viện Kha hít sâu một hơi cố gắng bình ổn yêu lực đang nhộn nhạo trong lồng ngực. Đôi mi thanh tú khẽ nhíu: "Giờ tính sao đây, cho dù ta và ngươi hợp lực cũng không thể phá được cấm chế này"
"Ta biết, nên đang tìm phương biện pháp nhưng chưa có chút manh mối." Lâm Hiên cười khổ nói.
"Ưm, được rồi, hai ta phải suy nghĩ cho kỹ." Viện Kha không hổ là Tuyết Hồ công chúa, chỉ chốc lát sau liền tỉnh táo lại. Thái độ đối với Lâm Hiên cũng cùng hòa hảo hơn nhiều, hai người muốn rời khỏi nơi này đương nhiên phải đồng tâm hiệp lực.
Lâm Hiên gật đầu cùng Viện Kha hạ giọng thương lượng.
Tiểu Tuyết Hồ lại nhân cơ hội từ trong lòng tỷ tỷ chạy ra, mắt to chớp chớp tò mò nhìn xung quanh.
Hương nhi dù sao còn nhỏ, tự nhiên không rõ những phiền não của nhân gian, đảo lưng một cái sau đó bắt đầu đi chung quanh.
"Tiểu muội, đừng chạy xa"
"Biết mà..."Tiểu Tuyết Hồ bập bẹ đáp, thấy ca ca cùng tỷ tỷ đang tập trung tinh thần thảo luận liền lặng lẽ chạy tới một nơi.
Cái quầng sáng màu trắng nhàn nhạt kia thật là đẹp!
Hương nhi cũng không biết nguy hiểm liền ngây ngốc liền đi đến bên trong.
Lâm Hiên vừa mới nhìn sang thấy sắc mặt không khỏi đại biến, nhưng muốn ngăn cản đã muộn. Viện Kha lúc đối mặt với nguy hiểm như khi giao chiến cùng Cổ Ma mà vẫn trấn tĩnh, nhưng lúc này cũng bật tiếng la hoảng.
Uy lực Thiên Cương Phục Ma Trận hai người đều tự kiểm chứng qua, chỉ bằng thân thể nhỏ nhoi của Hương nhi, xông vào không lập tức tan xương nát thịt mới là lạ!
Lâm Hiên không đành lòng nhắm mắt lại. Tuy rằng yêu tộc nằm xuống bởi tay hắn cũng không ít nhưng hắn cùng Tiểu Tuyết Hồ này lại rất hợp duyên, trong lòng không khỏi dâng lên một niềm bi ai.
"Ca ca tỷ tỷ, hai người các ngươi đang làm gì thế?"
Hương nhi đã xuyên qua quầng sáng nghe tỷ tỷ thét chói tai khiến nó hoảng sợ, cái đuôi trắng muốt dựng lên.
Tiểu nha đầu kia không có việc gì!
Lâm Hiên cùng Viện Kha đầu tiên là kinh hỉ sau đó đưa mắt nhìn sang nhau.
Sao lại thế? Hương nhi xuyên qua quầng sáng mà cũng không có dẫn động Thiên Cương Phục Ma Trận phản kích.
Chẳng lẽ là…
Ý niệm trong đầu trong đầu Lâm Hiên không ngừng luân chuyển, chỉ chốc lát sau trong mắt của hắn lộ ra một tia kiên quyết tuyệt cất bước đi tới quầng sáng.
"Ngươi muốn làm gì?" Thần tình Viện Kha trở nên hoảng sợ.
Sau khi thoáng do dự Lâm Hiên liền tiếp tục cất bước đi thẳng về phía trước, lúc này nếu dùng nội thị thuật có thể thấy pháp lực trong người hắn đã chuyển hóa hoàn toàn thành dương linh lực, Ma Anh trong đan điền cũng bình khí ngưng tức tiến nhập vào trạng thái chết giả.
Rất nhanh đã sắp chạm vào quầng sáng màu trằng nhạt. Lâm Hiên hít một hơi thật sâu chậm rãi đưa tay vào. Xen lẫn trong tiếng kinh hô của Viện Kha, cánh tay Lâm Hiên đã qua vào trong. Ấm áp tựa như được ánh dương quang chiếu vào vậy. Tiếp theo là toàn thân hắn chậm rãi xuyên qua tầng quang mạc vào trong.
....
"Hương nhi nếu có thể bình an xuyên qua thì chúng ta cũng có thể, chỉ cần bình ổn linh lực trên người thì sẽ không bị quang mạc phản kích". Bên trong tầng quang mạc, Lâm Hiên mỉm cười nhìn Viện Kha.
"Nếu chỉ đơn giản như vậy, sao Cổ Ma đã sớm từ nơi này đi ra ngoài. Còn phải đi cắn nuốt Nguyên Anh làm gì." Âm thanh của Nguyệt Nhi nghi hoặc lại truyền vào trong đầu.
"Nha đầu ngốc. Cấm chế này thực ra chỉ ngăn cản để yêu ma"
"Công chúa chú ý, bình khí ngưng tức, không để bất cứ chút pháp lực phòng ngự".
"Ưm." Viện Kha gật đầu cũng tiến vào trong quang mạc. Thiên Cương Phục Ma Trận là do cửu đại cao thủ nhân yêu bố trí để giam cầm yêu ma, nhân tộc và yêu tộc chỉ cần không công kích là có thể dễ dàng vượt qua.
Viện Kha đi vào ôm muội muội vào trong lòng. Hương nhi tuy vô tình lập công, nhưng vừa rồi khiến nàng vừa kinh vừa sợ. Tiểu a đầu thật quá nghịch ngợm. Lần này trở về phải quản giáo cho tốt.
Lúc này Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn về phía truyền tống trận ở giữa.
" Lâm đạo hữu, ngươi cho rằng chúng ta có thể rời khỏi nơi này nhờ truyền tống trân này?"
"Đúng vậy. Trên đường Lâm mỗ nhặt được một bản thủ thư của Huyền Phượng tiên tử, nói từ nơi này có thể rời khỏi không gian phong bế này." Lâm Hiên nghiêm trang mở miệng.
"Như vậy thì tốt rồi" Trên mặt Viện Kha hiện vẻ vui mừng:" Vậy chúng ta mau động thủ thôi. Nếu không Cổ Ma đuổi theo thì sẽ phiền phức." Viện Kha đâu biết rằng phụ vương nàng đã ngã xuống, mà Cổ Ma cũng đã đi tây thiên gặp phật nhờ có Lâm Hiên.
"Được!"
Lâm Hiên gật đầu, nhanh chóng bay tới. Truyền Tống Trận tuy không rộng nhưng tạo hình tao nhã, hơn nữa vô cùng phức tạp. Với kiến quang của Lâm Hiên cũng chỉ thể hiểu được một chút. Nó vẫn hoàn hảo không bị tổn thao gì.
Tay trái Lâm Hiên vừa lật, mấy khối tinh thạch lớn chừng quả trứng chim đã hiện ra trong lòng bàn tay. Thao tác của Lâm Hiên như ngồi xe nhẹ đi đường quen đem tinh thạch bố trí vào bốn phía pháp trận. Sau đó hắn hít vào một hơi đánh ra một đạo pháp quyết. Thanh âm ông ông truyền đến, một vầng hào quang ngũ sắc hiện lên. Trong lòng Lâm Hiên mừng rỡ, Viện Kha và hắn không chút do dự vội đứng lên trên. Quang hoa ngũ sắc càng lúc càng chói mắt bao phủ thân hình hai người, hai thân ảnh dần dần mơ ảo sau đó biến mất không thấy tung tích.
***
Sau khi truyền tống Lâm Hiên vội quay đầu đánh giá bốn phía. Chung quanh hắn lúc này khắp nơi đều là những cây cổ thụ chọc trời. Thì ra hai người bị truyền tống tới một khu rừng rậm xa lạ. Viện Kha cũng quay đầu nhìn xung quanh trong mắt toát lên một tia bất ngờ.
"Sao vậy, công chúa biết chúng ta đang ở nơi nào không?" Lâm Hiên khiêm tốn mở miệng hỏi. Viện Kha gật đầu: "Không ngờ chúng ta lại bị truyền tống đến U Huyễn Sâm Lâm."
U Huyễn Sâm Lâm! Lâm Hiên chấn động. Đúng là không xảo hợp không viết thành điển thư. Truyền thuyết năm đó ngũ đại tu yêu giả sở dĩ có thể trở lại Nhân giới cũng là nhờ truyền tống trận ở chỗ sâu trong rừng rậm này.
Đương nhiên nơi này cũng không phải là nơi tốt lành. Bích Nhãn lão tổ trong tam đại yêu vương hạ động phủ ở trong này, những yêu tộc cấp cao cũng có không biết bao nhiêu mà kể. Ánh mắt Lâm Hiên lóe lên trong lòng thầm cân nhắc.
"Lâm đạo hữu, chúng ta chia tay ở đây đi. Đại ân cứu viện tiểu muội của đạo hữu, bổn tộc suốt đời không quên. Nếu như có rảnh rỗi mời người đến Băng Mạc Hoang Nguyên làm khách. Chúng ta sẽ rất vui mừng được đón tiếp đạo hữu." Viện Kha quay đầu khách khí nói.
"Công chúa quá lời rồi. Ta cũng rất thích nha đầu Hương Nhi. Cứu nàng bất quá chỉ là chút sức nhỏ thôi." Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Bất kể thế nào, sau này đạo hữu chính là quý khách của Tuyết Hồ tộc chúng ta." Ngoài ân cứu muội muội, Viện Kha cũng có chút cảm kích Lâm Hiên. Ngọc thủ khẽ vung tay lên một đạo kim quang bay tới.
Vẻ mặt Lâm Hiên không đổi tiếp lấy vào tay, là một cái lệnh phù bằng kim thuộc sáng loáng, mặt trên có điêu khắc một hình con Tuyết hồ trông rất sống động.
"Thiếp cáo từ."
Viện Kha khẽ nhún mình thi lễ rồi hóa thành một đạo kinh hồng biến mất phía chân trời.
Nhìn thân ảnh của nàng Lâm Hiên thở dài. Tuyết Hồ Vương đã ngã xuống trong không gian thần bí, cũng may là Viện Kha cũng có tu vị không thấp, hơn nữa trong tay còn có bảo vật trấn tộc. Nàng đương nhiên sẽ trở thành tộc trưởng.
Còn Huyền Phượng môn trải qua trận này tinh anh chết hơn một nửa, đại trưởng lão ngã xuống trong tay cổ ma. Danh hiệu đệ nhất môn phái trên Yêu Linh đảo chỉ e sẽ bị thế lực khác cướp mất.
Lâm Hiên lắc đầu có chút cảm khái. Tu Tiên giới mạnh được yếu thua, môn phái hưng thịnh suy đồi là chuyện quá bình thường. Lần này cũng chính là hiểm cảnh hung hiểm nhất từ khi hắn hắn bước vào tu tiên tuy vậy thu hoạch cũng vô cùng phong phú.
Tiếp đó trong lòng Lâm Hiên thầm tính toán. Hiện tại việc cấp bách là hóa luyện quả Thực Tâm Ma Đào đã chiết xuất. Thứ này nếu để quá lâu sẽ bị tản mát linh lực, Lâm Hiên tất nhiên sẽ không lãng phí như vậy.
Lúc này hắn bắt đầu thả thần thức bao phủ toàn bộ phạm vi trăm dặm xung quanh.
Không có yêu thú cấp cao mà còn phát hiện ra một chỗ không tệ. Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng phá không bay đi.
Ước chừng thời gian một tuần tra hắn đã tới một hạp cốc u tĩnh. Phía đối diện có một ngọn núi cao mấy trăm trượng, từ phía trên đỉnh núi có một thác nước dội thẳng xuống phía dưới, thoạt nhìn hùng vĩ vô cùng.
Âm thanh nước đổ ầm ầm truyền đến tai, phía sau thác nước này lại có một cái sơn động rộng lớn. hắn cũng chẳng phải động thủ.
Thủy Liêm động!
Lâm Hiên lắc mình bay vào trong phát ra kiếm khí sửa sang lại sơn động một chút. Sau đó hắn lại lấy ra mấy bộ trận kỳ quen thuộc nhanh chóng bày ra xung quanh.
Bạch quang lóe lên. Một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện ra trước mắt. Lâm Hiên phải bế quan, tiểu nha đầu sẽ không nhàn rỗi. Nhiệm vụ chủ yếu của nàng là hộ pháp cho Lâm Hiên.
Lâm Hiên sơ lược nhắc nhở Nguyệt Nhi rồi đi tới phòng luyện công.
Phòng luyện công khá đơn sơ. Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống. Trước tiên hắn đả tọa điều tức đưa tâm thần và pháp lực trở về trạng thái đỉnh phong. Sau đó hắn vươn tay ra vỗ lên túi trữ vật một cái đem một hộp ngọc chừng bàn tay lấy ra.
Nắp hộp mở ra. Một quả đào màu tím đập vào mắt hắn. Lâm Hiên nhẹ nhàng cầm lên ngắm nghía sau đó hắn ngửa đầu cho nó vào trong miệng.
Vừa đắng vừa chát, lại có cả vị chua chua khiến người nhăn mặt nhíu mày. Lâm Hiên nuốt xuống bụng sau đó để hai tay để bằng trên đầu gối. Pháp lực trong cơ thể lưu chuyển bắt đầu thực hiện một đại chu thiên tuần hoàn.
Dược lược của Thực Tâm Ma Đào cũng theo quá trình này hòa nhập vào trong kinh mạch của hắn. Trong đan điền Nguyên Anh và Ma Anh đột nhiên mở mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia mê hoặc. Phía dưới chính là một cái tiểu hồ diện tích rộng lớn, trên mặt gợn lên những con sóng màu xanh xanh. Đột nhiên nổi những con sóng lớn mãnh liệt. Lâm Hiên thầm hoảng sợ. Kinh nghiệm phục dược của hắn phong phú vô cùng. Cho dù là Thiên Trần Đan cũng không có hiệu quả nhanh chóng như vậy.
Trong lòng hắn vừa lo vừa mừng. Thực Tâm Ma Đào quả nhiên danh bất hư truyền nhưng chỉ e quá trình đột phá cảnh giới này sẽ bá đạo vô cùng.
Đột nhiên hắn cảm thấy thức hải choáng váng giống như bị người ta dùng đại chùy hung hăng đập một cái. Tiếp đó linh lực trong đan điền đột nhiên trở nên rối loạn không khống chế được.
"Không ổn!" Trong lòng Lâm Hiên hoảng hốt. Nếu cứ như vậy chỉ e nhục thể của hắn sẽ nổ tung mất.
Vội cắn răng chịu đựng đau đớn, hai tay Lâm Hiên không ngừng biến ảo các loại pháp quyết. Trên trán hắn lúc này đã lấm tấm những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Mà Nguyên Anh trong cơ thể đang bị một đoàn thanh quang lóng lánh bao vây, Lúc này Ma Anh đang xuất thủ đè áp pháp lực hỗn loạn. Từ trong miệng của nó phun ra vô số hắc khí, lắc thân nhập vào tiểu hồ kia.
Song anh hợp tác nhưng cục diện vẫn không ổn. Trong lòng Lâm Hiên thầm kêu may mắn. Nếu không phải hắn có thêm Ma anh thì có thể trụ được hay không còn khó nói.
Nhưng sao lại thế này? Rõ ràng đây là tinh chất sao lại vẫn có hiện tượng không ổn thế này. Lâm Hiên vừa kinh vừa sợ.
Có câu người thông minh tính nghìn điều tất có một điều sai sót. Tuy tâm cơ Lâm Hiên cẩn thận nhưng vẫn phạm phải một sai lầm. Thực Tâm Ma Đào chính là lấy dược lực bá đạo để nổi danh. Sau khi chiết xuất thì dược tính càng thêm cương mãnh bá đạo.
Nếu là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ hoặc trung kỳ đỉnh phong nuốt vào thì còn có khả năng áp chế. Tuy thần thông vượt xa tu sĩ cùng cấp nhưng tu vị của hắn vẫn chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi.
Lỗ mãng nuốt quả ma đào đã qua tinh chế như vậy tất nhiên là không dễ chịu chút nào. Có điều lúc này Lâm Hiên cũng chẳng còn tâm tình mà tìm hiểu nguyên do. Hắn chỉ có thể tập trung hợp tác song anh cố gắng khống chế cục diện.
Nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Lâm Hiên trong lòng thầm kêu khổ. Con đường tu tiên của hắn đúng là nguy hiểm chông gai vượt xa các tu sĩ khác. Như vậy thời gian đi cùng quãng đường cũng ngắn hơn nhiều.
Lần bế quan này đã kéo dài tới hơn ba năm. Bất quá đối với tu sĩ mà nói chỉ là cái chớp mắt mà thôi.
Trong ba năm này, tu tiên giới Yêu Linh Đảo lại đang nổi từng phong vân.
Nhạc Huyền Phong cùng Tuyết Hồ Vương mất tích, Yêu tộc Băng Mạc Hoang Nguyên cùng Huyền Phượng môn tuy đã ngưng chiến nhưng sóng ngầm trên Yêu Linh đảo đã bắt đầu nổi lên.
Bên phía nhân tộc tạm không nói đến còn Yêu tộc đã bắt đầu tự tàn sát lẫn nhau.
Tuy Viện Kha trở thành tân chủ nhân Băng Nguyên hơn nữa tu vị cũng bạo tăng tới Hóa Hình trung kỳ đỉnh phong nhưng vẫn kém hơn Độc Giao vương và Bích Nhãn lão tổ một bậc.
Huống chi khi đại chiến với Huyền Phượng môn, Hồ tộc cũng tổn thất không ít nhân thủ.
Tam tộc vốn tạo thành thế chân vạc nhưng hiện tại thực lực của Băng Mạc Hoang Nguyên rõ ràng là yếu nhất.
Có câu nhà đã dột mà trời lại mưa liên miên. Hiện giờ Tuyết Hồ Tộc suy thoái nhưng bọn họ lại có điểm khiến hai đại yêu tộc ăn ngủ không ngon. Không cần nói cũng biết tất nhiên là nha đầu Hương nhi.
Diệt họa phải diệt từ trong trứng nước, nhân dịp hắn bệnh mà lấy mạng hắn!
Độc Giao vương và Bích Nhãn lão tổ đều là kẻ ngoan tâm thủ lạt, có cơ hội tốt như vậy thì tất nhiên không thể bỏ qua. Vì thế lập tức liên thủ tiến công Băng Mạc Hoang Nguyên. Kẻ mạnh lên kết với kẻ mạnh, đại phá kẻ yếu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dường như thảm cảnh tại Băng Mạc Hoang Nguyên đã định sẵn. không ít Hóa Hình kỳ yêu tộc nơi đây cũng kinh sợ không thôi.
Đối mặt với tình thế khó khăn, Viện Kha cũng không có lùi bước, bộ tộc đã truyền thừa trên trăm vạn năm nguy hiểm nào mà chưa trải qua.
Tuyết Hồ Vương mất tích là một đòn giáng mạng Tuyết Hồ tộc. Bích Nhãn lão tổ và Độc Giao vương đã pháp truyền âm, chỉ khi nào giao Hương Nhi mới dừng tay!
Nhưng điều này là không thể, Viện Kha há chỉ vì sống tạm bợ mà đem muội muội ra làm vật đàm phán. Làm vậy sao còn mặt mũi mà đi gặp liệt tổ liệt tông Tuyết Hồ tộc.
Lệnh tổng động viên đã phát ra, Băng Mạc Hoang Nguyên tụ tập hơp được hàng ngàn yêu tộc. Bên nhân tộc cũng rục rịch, Yêu Linh đảo sắp lâm vào trận hạo kiếp lớn nhất trong cả trăm vạn năm trở lại đây.
Nhưng ngay khi song phương đã bày trận. Tại thời khắc chuẩn bị động thủ thì một chuyện không ngờ xảy ra.
Một đám yêu vân từ chân trời bay đến nhìn có vẻ rất chậm nhưng chỉ trong chớp mắt đã tới đỉnh đầu đám vạn yêu.
Sau khi mây mù tản mát, hiện ra một lão giả thân hình da bọc xương cực kỳ gầy yếu, hai mắt cũng có chút đục trắng.
Có điều khi Độc Giao vương và Bích Nhãn lão tổ vừa thấy lão này thì cả kinh trợn mắt há miệng, vội vàng xoay người quỳ bái thập phần cung kính.
Những lão quái Hóa Hình kỳ khác đều lộ vẻ mặt ngỡ ngàng, nhưng như nhớ ra điều gì đó lập tức lộ vẻ cung kính vô cùng.
Rất nhanh tin tức truyền ra trong vạn yêu. Tiểu lão đầu nhìn tầm thường này không ngờ chính là người uy chấn Yêu Linh đảo mấy vạn năm. Là Ly Hợp kỳ cao thủ, Thiên Mộc Lão Tổ!
Nhìn thấy lão tổ tông trong truyền thuyết, chẳng trách đám hung thần ác sát yêu tu Hóa Hình kỳ lại ngoan ngoãn hơn con thỏ.
Không phải lão vì chuyện phi thăng linh giới mà luôn luôn ở trong thâm sơn khổ tu, không hỏi thế sự mấy vạn năm sao? Sao đột nhiên lại tới đây? Độc Giao vương và Bích Nhãn lão tổ vội vàng thật cẩn thận thỉnh giáo.
Song phương hạ giọng nói chuyện với nhau. Rất nhanh hai gã đại yêu tu liền biến sắc.
Không ngờ Thiên Mộc Lão Tổ lại ra lệnh cho bọn họ triệt binh rời đi.
Lại nói tiếp, nếu không phải lúc trước Thiên Mộc Lão Tổ đang tu luyện tới lúc khẩn yếu không thể phân thân, thì sẽ không cần thông tri cho Tuyết Hồ Vương đi không gian phong bế điều tra cổ ma. Như vậy thì hắn cũng sẽ không ngã xuống tại đó.
Đến nước này Thiên Mộc Lão Tổ cũng không thể không đếm xỉa đến được.
Triệt binh! Độc Giao vương và Bích Nhãn lão tổ tất nhiên là vạn phần không muốn nhưng bọn họ nào dám trái ý Thiên Mộc Lão Tổ.
Đối phương chính là Ly Hợp kỳ lão quái vật, chẳng khác nào thần thánh trong quần yêu cả. Nếu khiến đối phương không vui, chỉ cần nhấc tay một cái đã có thể tiêu diệt bọn hắn.
Độc Giao vương cùng Bích Nhãn lão tổ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt rời đi. Đại chiến đã vô thanh vô tức tiêu tan. Tuyết Hồ Tộc có thời gian để hồi phục nguyên khí.
***
Tại U Huyễn Sâm Lâm.
Nguyệt Nhi đang ngồi nhàm chán trong động phủ. Thiếu gia đã bế quan ba năm khiến nàng cũng có chút lo lắng.
Đột nhiên tiểu nha đầu nhíu mày lại rồi lập tức biến sắc. Không chút nghĩ ngợi thân hình nàng hóa thành một đạo bạch sắc kinh hồng phóng ra ngoài.
Cảnh vật bên ngoài không đổi nhưng từ phía xa đã xuất hiện một đạo kinh hồng xanh biếc. Nhìn thì có vẻ chậm nhưng chỉ trong chốc lát đã tới nơi này, từ bên trong tản mát ra một cỗ yêu khí nồng nặc.
Hóa Hình kỳ yêu tộc! Sắc mặt Nguyệt Nhi cực kỳ khó coi.
Lúc trước thiếu gia chọn động phủ này cũng đã lưu tâm. Nơi đây tuy là U Huyễn Sâm Lâm nhưng có rất ít yêu thú. Ba năm qua Nguyệt Nhi cũng chỉ gặp mấy con quái vật cấp hai vứt đi.
Không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải một tên Hóa Hình kỳ, đúng là có chút phiền phức!
Hiện giờ nàng chỉ là Ngưng Đan hậu kỳ mà thôi, đối mặt với loại quái vật này, tuy khuôn mặt nhỏ nhắn Nguyệt Nhi trắng bệch nhưng nàng vẫn không chịu lùi nửa bước. Bất kể thế nào cũng phải đảm bảo bình an, nếu bị quấy rối thì thiếu gia dễ tẩu hỏa nhập ma.
Thi triển Liễm khí thuật, Nguyệt Nhi lặng lẽ ẩn nấp một bên. So với trước kia quả thực tiểu nha đầu này nhanh trí hơn không ít. Chỉ mong yêu thú kia chỉ là tình cờ đi ngang qua.
Nhưng không như nàng mong muốn, đạo kinh hồng kia bay vụt đến rồi đáp xuống bãi trống trước Thủy Liêm động. Quang hoa thu liễm hiện ra một lão giả có dáng dấp tiên phong đạo cốt nhưng trên trán lại có một cặp sừng sơn dương. Hai mắt màu lục tỏa ra dị quang nhiếp hồn người khác.
Lão giả vừa độn quang hạ xuống liền lập tức nhìn về phía Thủy Liêm động, trong mắt lộ sát khí.
Nguyệt Nhi trong lòng thầm kêu khổ, tuy thiếu gia hạ cấm chế huyễn thuật nhưng không qua mắt được lão quái vật Hóa Hình kỳ này.
Sau khi quan sát một lúc trên mặt yêu nhân này bỗng lộ vẻ hung ác, vươn tay ra vỗ vào sau ót. Một đạo hắc quang từ trong miệng lão bay ra xoay tròn một lúc rồi phiêu phù trước mặt.
Thì ra là một cái một cái bát bằng ngọc màu đen. Nguyệt Nhi nhíu mày, loại bảo vật này rất hiếm nấy nhưng uy lực không nhỏ chút nào.
Chỉ thấy lão giả tóc xanh đánh ra một đạo pháp quyết. Lập tức từ trong bát ngọc phun ra mấy viên hắc châu to cỡ mắt rồng. Mặt ngoài hắc châu còn có điện hồ chớp động, rít lên phóng vào trong Thủy Liêm động.
Đột nhiên một tầng sáng hiện lên trước thác nước, mờ ảo còn có ma khí cuồn cuộn. Đáng tiếc không phải là Ngũ Quỷ Liệt Hồn trận, nếu không để Nguyệt Nhi thao túng cũng có thể chống đỡ quái vật Hóa Hình sơ kỳ này một lúc.
Đây chỉ là một tầng cấm chế phòng ngự thôi, năm viên hắc châu giáng lên quang mạc, nhất thời quang hoa chói lòa. Mặc dù chưa bị phá nhưng đang lung lay như sắp vỡ.
Trên mặt Nguyệt Nhi hiện một tia quyết tuyệt tay áo phất lên. Một thanh đoản đao dài chừng nửa tấc phóng ra hóa thành một đạo ngân quang hung hăng chém về phía đối phương.
Tốc độ nhanh đến cực điểm, đương nhiên là muốn tập kích đối thủ. Đồng thời cổ tay khẽ chuyển, một tấm phù triện hiện ra. Nàng hé đôi môi anh đào phun một ngụm tinh khí lên trên.
Phù triện đón gió tự cháy hóa thành mấy con con hỏa xà lớn hơn một trượng.
Đôi tay nhỏ nhắn của nàng không ngừng huy động pháp ấn phức tạp, trong miệng thì lẩm nhẩm những câu chú ngữ trúc trắc khó hiểu.
"Hợp!"
Thiếu nữ vươn tay điểm về phía trước một chỉ. Năm con hỏa xà lập tức cuốn lấy nhau, không ngờ lại bắt đầu thôn phệ dung hợp thành một con Hỏa giao khá lớn màu đỏ dài hơn mười trượng hiện ra giữa không trung.
Hóa Giao phù!
Trên mặt lão giả tóc xanh lộ một tia bất ngờ, không ngờ lại có người ẩn nấp tập kích lão. Mà Hóa Giao phù là Địa giai thượng phẩm hiếm thấy, ngay cả là Hóa Hình kỳ yêu tộc cũng không dám coi thường.
Nói đến phù này có một truyền thuyết, ở Linh giới có một loại Lý Ngư Hóa Long Phù, lấy ý từ tích cá chép vượt vũ môn hóa rồng (1) uy lực vô cùng. Sau lại có tu sĩ Phá Toái Hư Không tới Yêu Linh Đảo để lộ ra ngoài cách chế tác phù này. Có điều cần quá nhiều tài liệu trân hiếm mà ở đây căn bản không có. Bất quá Yêu Linh đảo cũng có kẻ tài trí nghiên cứu rất lâu cuối cùng tìm được thứ thay thế. Tuy không hóa long được nhưng cũng có thể hóa giao.
Về phần Nguyệt Nhi từ đâu có được loại phù này thì còn phải cảm tạ Tuyết Hồ Vương. Khi Lâm Hiên diệt sát Cổ Ma, thì túi trữ vật của Tuyết Hồ Vương và Nhạc Huyền Phong đều giao cho Nguyệt Nhi cất giữ. Nha đầu kia còn thiếu một số pháp bảo. Lâm Hiên tất nhiên sẽ không bạc đãi nàng. Hóa Giao phù kia chính là vật thích hợp mà Nguyệt Nhi phát ra coi như là sát thủ.
Đối mặt với quái vật Hóa Hình kỳ Nguyệt Nhi cũng không dám giấu tài. Nếu có thể xuất kỳ bất ý đánh trọng thương đối phương sau đó sự tình sẽ dễ dàng hơn.
Có điều lão giả yêu tu kia là một quái vật Hóa Hình kỳ kinh nghiệm vô cùng phong phú. Chỉ thấy lão vẫn bình tĩnh điểm một chỉ lên bát ngọc trước ngực. Hắc quang lóe lên, từ trong lại phun ra hơn mười viên lôi châu.
Sau đó lão vươn tay tới bên hông lấy ra một cái thuẫn bài cỡ bàn tay. Ánh sáng lóe lên, mặt ngoài thuẫn bài lại có vô số đồ án cổ quái cùng kim sắc phù văn giống như là rồng loan đang bay múa vậy.
Hừ, Uy lực Hóa Giao Phù là không nhỏ nhưng sao có thể phá được phòng ngự của Ô Kim Long Giáp Thuẫn. Trên mặt lão giả tóc xanh ra một tia tàn khốc hai tay chợt chập lại.
Ầm Ầm!
Tiếng nổ lớn không ngừng truyền đến tai. Ngân quang lóe lên, Uyên Ương đao từ trên không trung rớt xuống, linh quang trên mặt ảm đạm hiển nhiên là linh tính đã bị hao tổn không nhỏ.
Hỏa Giao đánh lên thuẫn bài, trảo đập răng cắn nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng. Không ngờ là địa giai thượng phẩm phù mà lại bị dễ dàng ngăn cản như vậy.
Trên mặt lão giả tóc xanh lộ một tia cười lạnh, lại tế ra pháp bảo hình như một cái chùy sáu cạnh giáng về phía Hỏa Giao.
Lúc này sắc mặt Nguyệt Nhi có chút khó coi. Không ngờ đối phương lợi hại yêu thú cùng cấp hơn nhiều. Cũng may lão giả tóc xanh không vội tấn công mà hai mắt híp lại đánh giá kẻ đánh lén này. Không ngờ lại là một ả nha đầu mắt ngọc mày ngài, toàn thân toát ra quỷ khí âm sâu.
"Thú vị, không nghĩ tới lại là âm hồn. Hơn nữa còn là Ngưng Đan hậu kỳ." Lão giả thì thào nói bộ dáng vui mừng, nhìn Nguyệt Nhi từ trên xuống dưới, thần tình tham lam tựa như nhìn thấy bảo vật vậy.
Ánh mắt này khiến Nguyệt Nhi cực kỳ khó chịu, chắc chắn là tên giao hỏa kia không có ý tốt. Tiểu nha đầu cắn môi, tay trái khẽ lật. Một ma phiên được bao phủ bởi hắc khí hiện ra trong lòng bàn tay. Không cần nói cũng biết đó là Thú Hồn Phiên.
Được Nguyệt Nhi dùng đan hỏa bồi luyện, đặc biệt là sau khi hấp thu tinh hồn những tu sĩ đã chết trong tay Lâm Hiên. Thần thông Ma phiên tăng tiến không ít, chỉ còn kém Vạn hồn phiên của Cực Ác Ma tôn một chút.
Lão giả tóc xanh thấy thế có chút rúng động, hết nhìn Nguyệt Nhi rồi lại nhìn Thủy Liêm động phía sau lưng nàng. Trên mặt lộ ra vẻ đăm chiêu, chủ nhân trong động tu vị chắc không dưới lão. Vì sao vẫn còn chưa đi ra? Tám chín phần là tu luyện tới lúc quan trọng không thể bị quấy rầy. Lúc này lão mới có dũng khí nói: "Tiểu nha đầu, chỉ bằng vào ngươi cũng muốn chống lại lão phu sao? Biết điều thì ngoan ngoãn thúc thủ, ta có thể tha cho ngươi một mạng."
Nguyệt Nhi chỉ cười khẩy. Đối phương là Hóa Hình kỳ thì có thể khiến nàng lui bước sao. Đôi môi anh đào khẽ mở phun ra một ngụm tinh khí. Thú Hồn phiên đột nhiên bạo trướng thành một đóa ma vân to cả mẫu đen thùi, bên trong vang vọng ra tiếng quỷ khóc thê lương. Lão giả nhíu mày, đối phương chỉ là một âm hồn Ngưng đan kỳ, Sao lại có thân thông lớn đến thế này.
Trong miệng niệm pháp chú, thân hình lão chợt biến to ra, đạo bào bị xé toạc, bắp thịt toàn thân cứng như sắt, nhất là cánh tay phải càng tráng kiện vô cùng dài đến hơn mười trượng nhìn cực kỳ quái dị.
Yêu hóa!
Chú thích (1) Lý ngư hóa long, Cá Chép Hóa Rồng: Thể hiện cho sự quyết tâm tỏa sáng chính mình.
Tích xưa kể rằng khi thiên địa mới sinh, thì chính Lão Thiên phải làm ra mưa gió cho dân làm ăn. Sau vì khó nhọc quá Lão Thiên không làm mưa gió nữa mà sai rồng lấy nước phun xuống làm ra mưa. Nhưng vì số rồng không đủ làm mưa cho đều hòa khắp mọi nơi. Trời mới đặt ra một kỳ thi kén các vật lên làm rồng gọi là"Thi rồng". Khi chiếu ban xuống dưới thì vua Thủy tề loan báo cho cả các giống dưới nước ganh đua mà đi thi.
Sác hạch có ba kỳ, mỗi kỳ vượt qua một đợt sóng, loài vật nào đủ sức đủ tài vượt qua cả ba đợt thì mới lấy đỗ vào cho hóa rồng. Trong một tháng không biết bao nhiêu loài thủy tộc đến thi đều bị loại cả, vì không con nào vượt được cả ba đợt sóng. Có con cá rô nhảy qua được đợt một thì bị rơi ngay. Có con tôm nhảy qua được đợt hai râu đuôi đã gần hóa rồng, thì đến đợt ba đuối sức ngã bổ xuống mà lưng cong khoằm lại. Đến lượt con cá chép vào thi, gió thổi ào ào mây kéo ầm trời, chép vượt luôn hồi qua ba đợt sóng lọt vào cửa Vũ Môn.
Cá Chép đỗ, vảy đuôi râu sừng tự nhiên mọc đủ thật là hình dung trọn vẻ dạng bộ oai linh, phận đẹp duyên may. Cá chép hóa rồng phun nước làm cho gió táp mưa sa, đường đăng nên rực rỡ.
Nhiều truyền thuyết cho rằng trên sông Dương Tử ở Trung Quốc có một ghềnh tên là Vũ Môn hoặc Long Môn. Hằng năm họ hàng nhà cá về đấy thi vượt ghềnh này. Con nào vượt được sẽ hóa ra rồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.