Hai người vừa bay vừa đàm thoại, Chu Huyết Ngân tuy pháp lực không cao song kiến thức rất uyên bác, lại đang cố ý lấy lòng Lâm Hiên.
Mấy canh giờ này cũng đủ cho hắn hiểu thêm không ít về Yêu Linh Đảo.
Đương nhiên Lâm Hiên cũng thuận miệng hỏi vu vơ về phương pháp từ đây trở lại Nhân giới nhưng không ngờ lại khiến đối phương há hốc cả miệng ra.
Lâm Hiên cũng không hề thất vọng, dù sao Chu Huyết Ngân cũng chỉ là một Trúc Cơ tu sĩ nho nhỏ mà thôi, sao có thể biết được những chuyện như thế.
Huyền Phượng môn cách nơi này khá xa nên hai người đã phi hành mất khoảng bảy tám ngày, cũng may dọc đường không gặp nguy hiểm gì.
Một phần là do vận khí tốt còn một phần khác là do thần thức cường đại của Lâm Hiên. Nếu như có yêu thú ở phía trước hắn liền thông tri để cả hai tránh đi.
Càng gần với Lâm Hiên, Chu Huyết Ngân càng bội phục hận không thể dập đầu mà làm lễ đệ tử. Tất nhiên Lâm Hiên cũng không có hứng thú nhận một tên đồ đệ nhiều tuổi như thế.
Hôm nay hai người vẫn cắm đầu mà đi, phi hành được mấy canh giờ thì trước mắt Lâm Hiên hiện ra một tòa sơn phong nguy nga hùng vĩ.
Lâm Hiên liền chau mày lại, yêu khí thật là nồng nặc. Không ngờ nơi này lại là một thượng phẩm yêu mạch.
"Ài, cuối cùng cũng đã trở về." Chu Huyết Ngân thở phào nhẹ nhõm, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng:"Tiền bối ngươi nhìn xem, phía trước chính là tổng đàn Huyền Phượng Môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-luyen-thanh-tien/1783086/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.