Lời Viên Đại Hải cũng có lý song Lâm Hiên vẫn cảm giác là chuyện này không hề đơn giản như vậy. Phi hành hơn nửa canh giờ, một ngọn núi nhỏ hiện ra trước mắt.
Núi này cao chỉ khoảng trăm trượng mà lại thoai thoải. Trông từ xa thì chỉ như một quả đồi lớn.
Thực vật trên núi cũng rất thưa thớt, khắp nơi đều là những bụi cỏ nửa vàng nửa xanh.
"Chính là nơi này"
Lâm Hiên liền phát ra thần thức ra quét xung quanh một lượt. Trong mắt không dấu được tia kinh ngạc. Đừng vì cảnh vật điêu tàn mà xem thường nơi này. Đây chính là một âm mạch.
Không trách Quỷ Vương kia lại dựng động phủ ở đây. Tu luyện ở nơi này không hề kém ở Âm Hồn Cốc mà khung cảnh lại tốt hơn nhiều.
Chúng nhân thường hay có ý nghĩ âm hồn thì thích những nơi hắc ám nhưng sự thật không phải như vậy.
Thật sự quỷ vật rất chán ghét khung cảnh điêu tàn. Sau khi tiền bối kia tạo ra thông đạo giữa Nhân giới và Âm ty giới thì những âm hồn quỷ vật kia liền ồ ạt tiến tới Nhân gian.
Nhưng do nhiều thất bại trước các với tu sĩ, phạm vi hoạt động vẫn giới hạn trong Âm Hồn Cốc. Tuy thế cũng có một số quỷ vật cậy vào pháp lực cao thâm xây dựng động phủ bên ngoài.
"Các vị tiền bối, đó chính là sào huyệt của quỷ vật. Chúng ta hãy cùng động thủ, nếu có thể sanh cầm thì tốt còn không trực tiếp sát diệt cũng không sao" Trên mặt Liệt Hải Băng lộ vẻ tham lam.
Quỷ Vương còn sống là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-luyen-thanh-tien/1782963/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.