Ánh mắt Tần Phượng Minh chợt trở nên sắc bén. Hắn không ngờ Hoàng Yết đạo nhân thật sự biết rõ tin tức về Kình Thiên Thú.
“Đạo hữu hẳn là biết chính xác khu vực nguy hiểm kia chứ? Phiền đạo hữu đánh dấu vị trí ấy vào ngọc giản bản đồ giúp ta.”
Tần Phượng Minh hoàn toàn không để tâm đến cái gọi là nguy hiểm. Những nơi hung hiểm hắn từng đặt chân tới nào có ít ỏi gì? Dù phía trước là tuyệt địa, hắn cũng sẽ không vì thế mà lùi bước.
Hoàng Yết đạo nhân khuyên nhủ:
“Nếu Đan Quân thật muốn đến nơi đó, Hoàng mỗ khuyên vẫn nên cẩn trọng. Từ xưa tới nay, tu sĩ Táng Thiên Giới ta chưa từng có ai tiến vào sâu trong khu vực đó rồi trở ra, đủ cho thấy chỗ sâu trong hải vực kia vô cùng đáng sợ.
Kình Thiên tiền bối có thể ở nơi ấy tu luyện, chỉ có thể nói cổ thú nghịch thiên. Còn chúng ta, tốt nhất chớ nên mạo hiểm.
Nếu chỉ muốn dẫn động Kình Thiên tiền bối, chúng ta có thể ở vùng rìa hải vực tạo ra động tĩnh thật lớn. Chỉ cần dao động năng lượng đủ mạnh, hẳn vẫn có thể truyền vào nơi sâu trong hải vực, kinh động đến tiền bối.”
Là tu sĩ Táng Thiên Giới, y chưa từng thấy điển tịch nào ghi chép về vùng sâu hải vực. Mọi người đều cho rằng đó là vì những kẻ từng vào đều đã táng thân trong ấy.
Ánh mắt Tần Phượng Minh hơi lóe sáng. Lời Hoàng Yết nói, cũng là một lựa chọn.
Nhưng sau khi suy nghĩ, hắn vẫn lắc nhẹ đầu:
“Đạo hữu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-luyen-phi-thang-luc-c/5020287/chuong-6773.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.