"Đáng giận, những lão thất phu kia đuổi tới." Hạc Huyền trong miệng lên tiếng kinh hô, muốn cưỡng ép làm thức tỉnh Tần Phượng Minh đang tìm hiểu cấm chế trận pháp.
Thanh Dục cũng nhíu mày, nơi đây, không phải là nơi để phang nhau.
Nơi đây Thiên Địa tuy rằng rộng lớn, nhưng bên trong thiên địa ẩn núp cấm chế quá nhiều, hơn nữa nơi này cấm chế đơn giản có thể đem người tiến vào phong khốn mấy năm, thâm chí còn rất nhiều năm.
Có cấm chế có công hiệu vây giết, tiến vào trong đó, tiến vào trong đó có thể oẳng bất cứ lúc nào.
Dù là Thanh Dục tự nhận trận pháp tạo nghệ không thấp, cũng không dám ở nơi này lung tung lưu lạc.
"Ha ha ha... Ba gã tiểu bối quả thật cấm chế phía trước phong khốn." Mấy đạo thân ảnh còn chưa tới gần, một hồi tiếng cười đã từ xa truyền lại.
Mấy đạo thân ảnh cấp tốc tới, dừng lại ở ngọn núi phụ cận ba người Tần Phượng Minh.
"Họ Tần tiểu tử lại đang bế quan, xem ra hắn nhất định là bị cấm gây ra thương tích, không thể không ở lại chỗ này chữa thương. Hai người các ngươi ngoan ngoãn bó tay để lão phu gieo xuống cấm chế, đợi Tần tiểu tử xuất quan, chúng ta cùng hắn làm một phen giao dịch." Băng Viêm Thượng Nhân bỗng nhiên mở miệng, thay đổi bộ dạng bình thản lúc trước.
"Hai người này cùng Tần đan quân quan hệ khẳng định vô cùng tốt, cũng không thể để đạo hữu muốn làm gì thì làm đâu à nha?" Theo sát Băng Viêm Thượng Nhân lời nói, Lãnh Nguyệt tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-luyen-phi-thang-luc-c/4675694/chuong-5921.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.