“Quân Nhất… đệ đệ của ta…” Trong đêm tối, tiếng thì thầm nghe như thở than, đầy u sầu cùng thương cảm. Tiếng gọi nhỏ rầm rì trong tiếng gió, buồn bã không ai có thể đáp lại, vậy mà cứ lay động cả một khoảng mênh mông.
“Chúng ta phải làm thế nào bây giờ…”
“Quân Nhất…” Nỉ non như tiếng gọi người yêu…
Ta có thể xoá bỏ thù hận với ngươi để tình cảm của chúng ta có thể từng bước đâm hoa kết trái.
Nhưng ta có thể cam tâm sao?
Hoàng Hoa nói đúng. Thế cuộc hiện tại quá rối ren. Dân chúng vẫn còn loạn lạc, triều đình rối loạn, Hoàng Đế mất đi ái nhân trở nên bạo ngược cuồng loạn. Quan tiền triều không ngừng chỉ trích bức bách thiên tử thoái vị, bốn phía lại tử địch bủa vây đầy hung hiểm...
Lương Khất cảm giác người ôm mình bả vai đang run lên, nhưng y vẫn tiếp tục nói. Tiếng nói nhỏ hòa vào hơi thở khiến đôi mi người say ngủ thoáng lay động.
"Triều đình cần người tài giúp Hoàng Đế bình định thế cục. maM ta và ngươi có thể ích kỷ an phận chốn vùng quê cả đời sao? Mặc cho phân tranh thiên hạ, ngoại bang xâm chiếm, dân tình lầm than?"
"Ca!!! Ta mặc kệ hoàng đế với ngai vàng của gã. Ta mặc kệ quan triều hỗn loạn. Đó không phải việc của ta!!! Với ta chân chính quan tâm chỉ có ca!!!”
Vòng tay to lớn ôm xiết cơ thể mảnh khảnh bên trong tấm chăn nhung ngày càng gắt gao, vùi đầu vào mái tóc dài rối loạn của người trong lòng Lương Quân Nhất đay nghiến từng chữ đầy ích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-long-chi-uoc-he-liet-thieu-gia-nha-ho-luong/1787692/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.