Chương trước
Chương sau
Cao dầu mát lạnh phủ nhẹ lên làn da vốn trắng nõn của Lương Khất vì va chạm mà nổi lên một mạt tím đậm. Từng ngón tay Lương Quân Nhất chậm rãi luồn vào bên trong vạt áo y lúc nào không hay. Vùng eo mềm mại nhạy cảm cảm nhận được sự thô ráp rõ ràng nơi từng đầu ngón tay Lương Quân Nhất chạm vào, nhưng lực đạo nhẹ nhàng không ngừng xoa vuốt khiến máu bầm trên da y dần tan, đi kèm theo đó nơi là cảm giác thoải mái đầy xấu hổ. Lương Quân Nhất chăm chú lo lắng vừa xoa bóp vừa hỏi han.
“Chỗ này phải không?”
Vừa hỏi hai ngón tay hắn lại chụm lại ấn vào một điểm, Lương Khất rùng mình nhíu mày cắn răng nhìn bộ dáng Lương Quân Nhất giật mình như lo lắng hốt hoảng mà hỏi y: “Lực có mạnh quá không?”, “Có làm huynh đau lắm không?”
Rõ ràng là câu hỏi quan tâm bình thường vậy mà Lương Khất lại thấy người trước mắt này ánh mắt nhìn mình như đắm chìm trong dục vọng, một mảng si mê rõ ràng không hề che giấu.
Tên khốn... rõ ràng là ăn đậu hủ người ta mà lại làm bộ quân tử. Lương Khất cắn rắng muốn chửi, khuôn mặt đầy vui sướng khi người gặp nạn rõ mồn một trên mặt tên này khiến y thật muốn bất chấp xé rách mặt nạ giữa hai người. Nhưng lực đạo tay kia vẫn không ngừng, đáng hận càng lúc càng vùng di chuyển càng rộng, từ vết bầm nho nhỏ bên hông lại lan dần xuống giữa eo, thỉnh thoảng lại lan sang bụng nhỏ gần đó, sự mướt mát của cao dầu cùng mùi hương nồng nàn khiến người ngột ngạt khó thở.
“Ha~” Lương Khất được xoa đến nhũn cả người mà thở nhẹ một hơi khiến ngón tay Lương Quân Nhất khơi khựng lại nhưng cũng nhanh chóng di động.
Lương Quân Nhất thật chăm chú quét cao xoa dược cho ca ca, xúc cảm trơn mịn khiến cổ họng y khó chịu, đặc biệt vùng eo tiêm gầy nay đã dưỡng ra ít da thịt sờ vào rất đàn hồi khiến hắn chỉ muốn làm cái cao dầu mà liếm láp khắp nơi eo nhỏ rồi cắn mút nó cho thỏa mãn khoang miệng mình. Tiếc là hắn giờ quang minh chính đại sờ sẫm ca ca mình như thế này đã cảm thấy được trời thương tình cho sự đói khát của hắn lắm rồi.
"Đủ... Rồi..." Lương Khất được xoa điểm máu tụ cũng dần tan, vừa tê dại vừa thoải mái lại, nhưng trong lòng lại tràn ngập bất mãn chống cự. Y đã lâu rồi không được đụng chạm da thịt khiến cơ thể càng dễ mẫn cảm. Mà lồng ngực cổ đồng trước mặt cứ phập phồng trước mắt tựa hồ có thể chạm vào chóp mũi khiến y ngửi được mùi vị nam tính nồng đậm lại thanh mát vì hơi nước còn đọng kia, khiến y muốn liếm nó. Hoảng sợ với suy nghĩ thoáng qua trong đầu mình, Lương Khất cắn răng nhắm chặt mắt, mắt không nhìn tâm không phiền, nhưng đầu lưỡi cứ nhộn nhạo muốn thò ra ngoài.
"Chưa được, vết bầm vẫn chưa tan!" Lương Nhất hùng hồn phản bác, tay nắm lấy cổ tay ca ca đang có ý đồ phản kháng, rồi không đợi Lương Khất kịp giãy giụa hắn đã lật tung tà áo của y lên cuốn từ eo lên tận trên ngực.
"Rõ ràng đệ nghe tiếng va chạm rất mạnh, đệ phải kiểm tra..."
"Không... A!" Một trận xấu hổ nổ ra, cả cơ thể trắng nõn kia vì phơi bày trước mắt đệ đệ mình mà đỏ ửng. Nhìn cơ thể trắng mướt có ấn hồng tím rõ ràng mà hắn đau lòng không thôi. Vạt áo của Lương Khất bị hắn cố tình vén ngang ngực làm hai điểm hồng anh cứ lấp ló một nửa chọc người ngứa ngáy muốn ngắt nhéo. Lương Quân Nhất ánh mắt tối lại, Lương Khất rõ ràng cảm thấy có điểm không ổn, hơi thở đệ đệ y ngày càng sáp gần, nặng nề hơn, khiến hai tay y muốn kháng cự đẩy người trước mắt lại chạm đến cơ ngực săn chắc ướt át.
“Những chỗ khác không bị đụng… không cần kiểm tra.” Lương Khất tiếng nhỏ như muỗi kêu khiến Lương Quân Nhất bỏ qua sự bất mãn của y.
Nhìn bàn tay thanh sạch trắng trẻo chạm đến cơ ngực của mình, Lương Quân Nhất nhíu mày, mắt như không thể rời được. Trong phút chốc hắn rất muốn bàn tay xinh đẹp này đặt xuống phía dưới hơn, thứ đó của hắn lúc nào không biết đã cứng rắn lại rồi. Như cảm thấy có gì chọc đến bắp đùi, Lương Khất hốt hoảng bậm môi tràn ngập tức giận và xấu hổ, tại sao trong lúc này hắn cũng có thể động dục.
Trong lòng vừa tức tối vừa trào phúng nhưng ánh mắt Lương Khất như không tự chủ được mới len lén dời tầm nhìn của mình, xuống dưới. Chiếc khăn quấn hững hờ bên hông Lương Quân Nhất bị hắn ngồi chồm hỏm mà nam căn gần như bị lộ ra, thậm chí Lương Khất còn thấy rất rõ ràng thứ to lớn sẫm màu đầy nổi bật giữa đám lông rậm đen sinh trưởng khoẻ mạnh giữa háng hắn, mà thứ thô căng đó lại đang rất phấn chấn đỉnh vào bắp của y. Đáng lẽ phải tức giận nhưng tâm thần lại rối loạn, một cỗ khao khát tự tận sâu trong dục vọng bị đè nén bỗng trở nên đòi hỏi, sự thèm khát đụng chạm giao hoan của cơ thể y đã thành thật tiếp nhận phản ứng.
Thật thô và to. Nó như một con quái vật luôn chật chờ đâm vào huyệt động mà nó khao khát lâu nay.
Nó hình như to lớn nhiều so với lúc Lương quân Nhất còn là một âm hồn. Lương Khất mạch não đã chạy qua một đoạn như thế, không kịp kiềm chế mà tự nuốt một ngụm nước miếng.
Y cũng cương rồi.
Như nhận thấy sự thay đổi bất thường của Lương Khất, Lương Quân Nhất dừng tay thoa dược hắn nhìn xuống đôi rèm mi đang không ngừng run rẩy kia. Bàn tay vốn để trên ngực hắn lại ngoan ngoãn yên phần đặt trên đùi.
“Ca…”
“Hả?” Lương Khất giật mình ngước lên khi nghe tiếng dịu ngoan như cún con của đệ đệ gọi mình.
Lương Khất vốn đang cố gắng trấn tĩnh dục vọng che giấu dưới lớp vải dày, chân bên dưới cũng đã khép chặt. Trách y sao được, bao năm thanh tâm quả dục nay lại chứng kiến một màn xuân sắc, thậm chí y còn cảm nhận được độ nóng căng của thứ đó chạm vào da thịt mình làm tiểu đệ đệ của y vốn đã rục rịch nay lại không yên phận.
“Thoa dược xong rồi sao?” Lương Khất vừa định đứng lên bỏ của chạy lấy người, sợ ngồi lại một phút không biết Lương Quân Nhất còn xoa y đến tróc không còn mẫu da nào. Nhưng Lương Khất quên mất khi y vừa rướn người dậy thì vật vốn được che giấu đã bại lộ, vải áo lụa mềm nhô lên một núi nhỏ đầy xấu hổ.
“Ta…” Lương Khất lúng túng theo phản xạ hai tay xua xua che trước bộ vị, lại không ngờ bị Lương Quân Nhất nhanh tay bắt được.
“Là ta không chăm sóc huynh chu đáo…” Lương Quân Nhất vẻ mặt đầy tự trách nhìn ca ca mình mặt đang đỏ như trái gấc.
“Hả?” Lương Khất vừa xấu hổ vừa ngỡ ngàng.
“Huynh là nam nhân lại hôn mê liền mấy năm, thanh tâm quả dục cũng nên phát tiết.”
“Không…”
Chưa kịp nói hết câu, Lương Khất đã bị một bàn tay hữu lực đẩy nhẹ xuống giường. Trần nhà cũ kỹ lại phủ một tấm rèm mỏng phía trên, thật sạch sẽ thanh mát. Lương Khất chỉ thấy sau đầu mình cũng chỉ chạm nhẹ vào nệm chăn êm ái. Sau đó chẳng những áo chưa kịp kéo xuống, mà bên dưới hạ bộ cũng thanh vắng mát mẻ. Lương Quân Nhất nửa quỳ trên giường, tay kéo đai quần trắng thuần của ca ca xuống, lưu loát và dứt khoát quăng nó ra sau giường. Lương Khất đầu nổ bùm, sợ hãi kêu lên.
“Ngươi đang làm gì?!”
“Ca~ Nó đã dựng đứng thế này rồi đi…” Vừa nói Lương Quân Nhất vừa híp mắt cười, cánh lưỡi đỏ chót liếm nhẹ mép môi, y càn rỡ đưa lòng bàn tay vuốt nhẹ thân trụ của tiểu đệ ca ca mình. Nam căn cứng rắn màu hồng nhạt xinh xắn thậm chí còn không có gân xanh nổi hằn như hắn. Lương Khất nào còn có thể giả bộ mắt mờ mù loà chỉ có thể trừng to mắt trực diện nhìn tính khí của mình trong tay Lương Quân Nhất. Thậm chí y còn thấy được vì người kia cử động mạnh mà khăn quấn cũng đã rơi đi lúc nào, khiến nam căn to lớn không còn vật che đậy sừng sững oai hùng thẳng đứng, thậm chí trên đầu lỗ nhỏ còn có một ít dịch chảy, như cơ thể dưỡng thành thói quen, huyệt nhỏ bên dưới của y bất giác khép mở.
“Không cần… Tử huynh đệ không cần…” Lương Khất rối loạn và sợ hãi, cả cuống họng đầy run rẩy không tự chủ mà hô lên.
“Gọi đệ đệ…” Chất giọng trầm đục khó nghe lại cố nén xuống thật nhỏ, thật khó chịu và đầy uất ức. Lương Khất chưa kịp hoàn hồn thì một cỗ lưu điện dẫn từ bụng nhỏ chạy lên đại não xuyên suốt từ sống lưng khiến cơ thể y căng chặt. Tính khí cứng rắn của y được bao bọc trong không gian chật hẹp ẩm ướt. Sự nóng ấm của khoang miệng khiến cả nam căn y run rẩy. Lương Quân Nhất vậy mà đang vùi đầu vào giữa hai chân y, ngậm lấy tính khí đang dựng thẳng kia của y.
“A~ Tử đệ... đừng làm... càn...” Tiếng phản đối ngày càng đứt quãng khó nhọc. Lương Khất cố tình gọi cái tên giả như nhắc nhở tầng lớp che phủ giữa họ còn chưa có rách đi. Nhưng dường như vẫn vô tác dụng. Mỗi lần y muốn nói Lương Quân Nhất lại càng mút mạnh hơn.
"Gọi đệ... đệ..." Lương Quân Nhất khàn giọng ép buộc.
Quá mức khoan khoái, hèn gì lúc trước khi là âm hồn, Lương Quân Nhất thường xuyên bắt y khẩu giao. Thì ra hương vị được ngậm mút lại sung sướng đến dục tử dục tiên như vậy. Lương Khất nheo mắt, miệng há ra thở dốc, vì nuốt nước miếng mà yết hầu run rẩy, y cảm giác được độ nóng ấm kinh người trong khoang miệng nam nhân đã đánh tan đi cái mát mẻ của dịch cao. Trước mắt y kẻ đang dùng miệng trúc trắc phục vụ y đã không còn là thân đệ đệ, cũng không còn là âm hồn bất tán đáng sợ, mà là một nam nhân trưởng thành đang thỏa mãn dục vọng của y.
Lương Khất hai chân cong lại cố tình ý ép sát hai bên gò má của Lương Quân Nhất lại, để khoang miệng hắn hẹp lại, răng lưỡi Lương Quân Nhất chen chúc ma sát với nam căn của y, Lương Khất thả mình trong cơn thủy triều của dục vọng, tay bất giác nắm lấy tóc Lương Quân Nhất, đưa đẩy đầu hắn chuyển động theo từng cái mút mát.
“A~ Liếm nữa, dùng môi… Phải rồi chính nó, lấy lưỡi lộng lên đỉnh như lúc trước ta đã làm với ngươi… Ưm ~” Lương Khất mơ màng sung sướng, y như buông bỏ tầng tầng lớp lớp ngụy trang, chỉ chìm đắm trong dục vọng. Eo hông của y không ngừng đưa đẩy để tính khí được đâm vào sâu hơn trong khoang miệng của Lương Quân Nhất. Thậm chí lời nói ra cũng nhuốm đầy sắc tình không kiêng dè. Lương Quân Nhất lần đầu phục vụ người cảm thấy cực ngột ngạt khó chịu, thì ra lúc trước ca ca là phải chịu cảm giác nhồi nhét như thế này của mình ư. Trong khi tính khí của mình còn to dài hơn Lương Khất rất nhiều, mà khuôn miệng ca ca hắn lại nhỏ bé như thế. Một trận hối hận nổi lên khiến hắn càng tích cực chuyển động lưỡi hơn. Thậm chí cố tình mút đến gốc rễ hút nó tận sâu vào cuống họng của mình. Hai tay cũng không ngừng xoa nắn vuốt ve da thịt trơn mịn của Lương Khất, làm tăng thêm khoái cảm trên người y, mặc cho bên dưới hắn cũng đang căng tràn đau đớn.
“Ha~”
Lương Khất cảm nhận được sự lấy lòng đầy yêu thương cưng chiều của Lương Quân Nhất, một kẻ từng cao ngạo như thế, bắt ép y như thế lại có thể quỳ phục dưới hán y mà không ngừng lấy lòng. Lương Khất như buông bỏ giáp phòng vệ tận hưởng từng cái liếm lộng, từng cái động chạm, thậm chí nơi bàn tay thô ráp của Lương Quân Nhất như có điện, mỗi nơi chạm vào đều khiến Lương Khất tê tái đến tận xương tủy.
“Ca… thoải… mái… không?” Lương Quân Nhất trong miệng bị lấp kín nhưng vẫn cố phát ra vài tiếng đứt quãng dò hỏi lấy lòng người ca ca mình.
“A… thoải mái… Ưm… nhanh… nhanh lên ~” Lương Khất gấp gáp ra lệnh.
“Gọi đệ đệ…” Lương Quân Nhất híp mắt, đuôi mi cong lại đầy đắc ý, lại cố tình dùng răng cà nhẹ qua da đỉnh quy đầu, trầm giọng dẫn dắt y.
“Ngươi… Ha… Đệ đệ nhanh…” Lương Khất nhói người quên hết trời đất chỉ biết nghe theo, tiếng gọi đầy khẩn trương.
Nhìn người sắp đạt đến cao trào, Lương Quân Nhất càng ra sức chuyển động đầu, thậm chí còn cảm nhận được da đầu đau buốt vì bị Lương Khất nắm tóc siết đẩy qua mạnh. Lương Quân Nhất cảm thấy mình sắp thở không thông, đại não bắt đầu choáng váng thì Lương Khất hai tay nắm lấy đầu hắn ấn mạnh vào giữa bụi cỏ nhạt màu mỏng manh. Lương Quân Nhất chỉ có thể trợn to hai mắt nhìn chằm chằm bụi cỏ nhỏ, ẩn bên dưới nó thì ra có một nốt ruồi son kiều mỵ. Thật là phát hiện đầy kinh diễm nha. Trong lúc Lương Quân Nhất mê man suy tưởng thì Lương Khất đã đạt đến cao trào đầy sung sướng sau bao năm tích tụ.
“A~ A~ …Quân Nhất!”
Lương Khất đạt đến cao trào vô thức rên lên tên đệ đệ mình mà không hay biết. Một dòng bạch trọng phóng thẳng vào tận cuống họng Lương Quân Nhất khiến hắn sặc một cái, rồi không chần chừ nuốt luôn xuống cổ họng, còn một ít nơi khóe miệng, hắn lấy tay quệt lại đưa lên mũi ngửi thử. Là hương vị của ca ca hắn. Môi hắn cong lên cười đắc ý không che giấu.
Ca, lộ ra rồi nha!
Lương Khất sau khi đạt đến cao trào thì thở hổn hển nhìn màn liếm liếm phía trước của Lương Quân Nhất thì xấu hổ không thôi, mà miệng y còn thở dốc chưa lấy lại hơi.
“Ca như thế nào rồi? Đã thoải mái chưa?” Lương Quân Nhất chồm lên người Lương Khất, tay xoa nhẹ giọt mồ hôi nơi trán y. Khuôn mặt Lương Khất đỏ bừng sau khi qua cao trào, mà đôi mắt đầy ướt át lại nhiễm sắc tình chưa vơi đi. Cả khuôn ngực dày dặn cùng tính khí cứng rắn chưa được thỏa mãn kia gần như áp lên người Lương Khất. Thậm chí Lương Khất còn cảm giác được Lương Quân Nhất cố ý ma sát nam căn cứng ngắt của hắn lên tiểu đệ vừa mới được phóng thích mềm mềm rũ rượi của y.
“Ca a… Ngươi còn muốn trừng phạt ta đến khi nào a? Rõ ràng là ngươi nhận thức ta chẳng phải sao?” Nói rồi hắn không xấu hổ mà hai má cọ cọ vào cổ Lương Khất. Lương Khất sững người, lời nói nũng nịu đầy trách móc lại kèm chút giễu cợt. Y phải là tức giận mới đúng, nhưng ở nơi cổ tiếp xúc lại có một mảng ươn ướt. Lương Quân Nhất đột ngột ngước lên nhìn hắn.
“Ca! Tha thứ cho ta! Đừng hận ta nữa…” Nói rồi gục mặt xuống cổ, nước mắt như mưa không ngừng đổ ào ào trên khuôn mặt tuấn mỹ nam tính. Một nam nhân cường dương lại rơi nước mắt không kiêng dè. Từng dòng nặng trĩu chảy rơi xuống mặt y, rơi trên mí mắt y. Lương Khất cứ sững sờ mở to mắt không chớp nhìn từng hàng từng nước mắt rơi trên khuôn mặt đẹp đẽ của nam nhân đệ đệ mình.
“Quân Nhất…” Tiếng nói trầm thấp phát ra như từ trong cuống họng lại qua đợt cao trào nghe thật nỉ non gợi tình. Lương Quân Nhất mừng rỡ ngước lên nhìn ca ca tràn ngập mong chờ. Khuôn mặt ca ca hắn giờ đây vì xấu hổ càng xinh đẹp càng khiến người khác muốn thao y.
“CÚT!”
“LĂN!!!”
“Ca!!!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.