Ngón tay thô ráp vừa chạm vào khóe miệng Lương Khất, nơi giọt thuốc màu nâu đậm còn đọng, lại vô tư kéo một đường, động tác miết nhẹ một cách tự nhiên như thói quen khiến Lương Khất giật mình, y như bản năng đánh mạnh bàn tay đó ra khỏi môi mình.
Lương Quân Nhất kinh ngạc nhìn mu bàn tay mình ửng đỏ, hắn sững người, rồi như không thể tin được hình ảnh trước mắt mình: Lương Khất nghiêng người, hai tay nắm chặt lấy nệm giường, đôi vai gầy guộc run lên đầy sợ hãi mà thở dốc.
"Huynh... Lương Khất huynh không sao chứ?"
Lương Quân Nhất đau lòng. Hắn đưa tay muốn chạm vào bả vai gầy guộc kia, muốn vuốt ve sống lưng thanh mảnh của người trước mắt. Nhưng hắn không thể, bàn tay chỉ chạm vào không khí trơ trọi lạnh lẽo, hắn thấy trên khuôn mặt thanh lãnh ấy mướt một tầng mồ hôi khiến tim người lạnh buốt. Tâm hắn thắt lại, tim hắn như có bàn tay cố tình vò nát bóp vụn. Chỉ một giây thôi Lương Quân Nhất đã tưởng mình không thở được, hắn muốn há miệng thở dốc, nhưng lưng chừng cổ họng lại như thít chặt lại.
Lương Khất, huynh ấy sao lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
"Xin lỗi... ta... không quen bị người khác chạm vào."
ĐOÀNG!!!
Lương Quân Nhất cảm tưởng như có một kẻ vô hình cầm chiếc búa tạ to lớn không thương tiếc đập mạnh trong đầu hắn, khiến mọi thứ như mảnh gương nứt vỡ tung tóe. Những mảnh vỡ còn phản chiếu từng hình ảnh phiên vân phúc vũ của hắn và huynh trưởng, rồi kẻ ấy lại tiếp tục thẳng tay đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-long-chi-uoc-he-liet-thieu-gia-nha-ho-luong/1787679/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.