Chương trước
Chương sau
Một đường cắt xé ngang không trung đi kèm là tiếng gào thét đau đớn.
Một đường đứt ngang cổ Lương Quân Nhất. Hắn trợn mắt gào lên trong đau đớn. Lương Khất từ trong cơn mộng mị như giật mình tỉnh táo, vẻ mặt như tỉnh ra từ trong khiếp sợ đến kinh hoảng. Y nhìn những luồng khí đen tán loạn tỏa ra từ vết cắt ngay giữa cổ Lương Quân Nhất, chúng đang không ngừng luồn lách chen lấn tuôn ra ào ạt.
Trên không trung là thân ảnh uyển chuyển, tà áo hỏa diễm tung bay, lưỡi kiếm chém ra ngọt liệm lại đầy sắt bén. Đình Vân như từ trong không gian huyễn hoặc nào đó đột ngột xuất hiện giữa phòng. Thiếu niên diễm lệ vung tay, một kiếm chém từ phía sau cổ đứt đoạn đầu Lương Quân Nhất. Thân đầu chia đôi, rồi xoẹt xoẹt liên tiếp nhiều nhát cơ thể Lương Quân Nhất khiến cơ thể hắn như một ảo ảnh bị xét nát thành nhiều mảnh. Tà khí theo đó tán loạn khắp phòng.
Đình Vân hừ một tiếng khinh thường đầy khó chịu. Tên Bạch Long khốn khiếp dám cả gan vặn vẹo thời không, chuyển hóa thời gian. Đổi ngày cực âm trước thời định một ngày, khiến cho hắn không kịp đề phòng. Cũng may hắn luôn sát sao theo dõi động tĩnh của Lương Khất mới phát hiện kịp thời. Đình Vân chửi thầm trong đầu tên khốn Bạch Long phá hư đêm xuân của lão tử, để lão tử bắt được có xem ta đem người đầy xuống hồ súc sinh không. Hừ!
Đình Vân nhìn âm khí từ cơ thể Lương Quân Nhất bay tán loạn, hắn đáp người từ giữa không gian phòng đến phía trước giường Lương Khất. Thiếu niên đưa tay điểm huyệt vào mạch cổ tay Lương Khất để cầm máu.
Cơ thể Lương QuânNhất vốn bị chém xé ra nhiều mảnh bỗng vặn vẹo, rồi như bị một lực hút vô hình nào đó kéo lại gần, dần dần tụ lại lần nữa hình thành cơ thể tràn đầy âm khí.
Lương Quân Nhất mắt đỏ như máu, con người trợn to đầy u ám, đôi mày nhíu chặt, xếch thật cao, hàn khí gay gắt đáng sợ. Hắn đang cực kỳ, cực kỳ tức giận.
Lương Quân Nhất lắc lắc cổ mình, rồi khàn khàn giọng đối với Lương Khất đang được Đình Vân bảo hộ phía sau mà nói: "Ca về cùng ta!!!"
Lời dứt, Lương Quân Nhất tức thì giơ trảo phóng tới, hắn muốn cướp lấy Lương Khất đang vẫn còn hoảng sợ kia. Ca của hắn, huynh trưởng của hắn mãi mãi không đổi, ca mà hắn yêu thương phải trở về bên hắn.
Một trảo của Lương Quân Nhất, Đình Vân vừa bảo hộ Lương Khất vừa một kiếm chống trả dễ dàng. Không chiếm được người trong lòng, điều đó khiến Lương Quân Nhất như phát điên, luồng khí quanh người càng vặn xoắn mà phóng tới hai người phía trước.
Đình Vân tay ôm vòng lấy Lương Khất đang mềm oặt không sức lực, một đường một kiếm mà phóng tới. Kiếm khí chém tới tắp chống trả lại từng đợt tấn công của luồng khí đen. Sau đó phóng Đình Vân ôm người đạp cửa sổ gần nhất mà phi thân ra ngoài.
Bên ngoài dường như kết giới bị vỡ. Hàng loạt âm thanh rợn da gà ồ ạt tuôn ra từ trong phòng, khiến cho các thị vệ bên ngoài tuy thân chinh bách chiến cũng kinh hãi.
Bên trong cửa sổ phòng Lương Quân Nhất không ngừng gào thét, tiếng gào thét khàn đặc đầy ghê rợn, như tiếng than hét của âm hồn dã quỷ: "Trả ca lại cho ta…”
"Trả ca lại lại cho ta.."
Những luồng khí đen không ngừng tuôn ra từ cửa phòng. Nó luồn lách khắp nơi, như muốn hút sinh khí xung quanh. Hoa cỏ dường như héo tàn, các thị vệ kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng từng luồng khí đen lần bò khắp các bồn cây, thân cây, trên tường. Thậm chí dưới đất luồng khí như những con rắn đen tuyền với thân mình uốn éo muốn cuốn lấy chân bọn họ một cách quỷ dị. Hoàng Hoa nghe tiếng động cũng từ phòng bên vụt ra. Hắn mím môi, cố làm mình bình tĩnh, nhưng khi chứng kiến những luồng khí mang khuôn mặt của Lương Quân Nhất vặn xoắn đến dữ tợn đang chui ra từ cửa phòng, thì một cơn buồn nôn ghê tởm muốn xông trào lên cổ họng.
Hoàng Hoa cố nén lại kinh hãi trong lòng. Hắn không ngờ những điều nghe thấy so với tận mắt chứng kiến thì khủng bố hơn nhiều. Hoàng Hoa hét lên với đám thị vệ, một vòng đứng rào chắn phía trước bảo hộ hai người Lương Khất và Đình Vân. Sau đó hắn lại quay qua Đình Vân mà gào lên chấn vấn: "Tên lừa bịp họ Đình kia, không phải nói là ngày mai mới là ngày cực âm hay sao?"
Đình Vân vô cớ bị chửi cũng tức giận quát lại: "Bộ ngươi không biết yêu quái là lũ quỷ quyệt hay sao? Lão già Bạch Y kia đã tráo đổi thời gian sớm một ngày..." Như vậy sẽ qua mặt được lão già Diêm Vương kia. Hắn chửi thầm trong lòng khốn khiếp như vậy... như vậy cổng Diêm phủ sẽ mở. Rốt cuộc tên khốn Bạch Long kia điên đến mức nào.
Lương Quân Nhất dường như sau khi hút lấy sinh khí của cây cối trong phủ thì luồng khí đen cũng đậm đặc hơn. Hắn vươn dòng khí phóng tới những tên thị vệ. Thị vệ trong Hoa phủ cũng là những kẻ được đào tạo bài bản, võ công thâm cao, nên thi nhau tránh né từng luồng tấn công. Nhưng không phải kẻ nào cũng may mắn. Những kẻ thân thủ sơ sẩy một chút đều bị luồng khí quấn chặt lấy mình, bị chúng hút cạn sinh khí, biến thành một cái xác khô rồi ngã xuống mà không kịp kêu la gì.
Trong phủ cũng vang lên những tiếng gào thét hoảng sợ từ các viện phủ. Đình Vân tái mặt, hắn đoán chắc Lương Quân Nhất đang muốn hút sạch linh khí của tất cả người trong phủ để tăng sức mạnh cho mình. Khuôn mặt Lương Quân Nhất ngày càng dữ tợn. Luồng khí bao quanh hắn ngày càng to phồng khiến cả cơ thể hắn như bị chôn sâu trong lỗ đen, chỉ còn lại khuôn mặt anh tuấn nhưng tái nhợt đầy âm khí, biểu tình vặn vẹo đầy tức giận phẫn nộ: "Ca ngươi là của ta!!! Mãi mãi là huynh trưởng của ta!!! Nên không thể rời xa ta!!!"
"Lương Quân Nhất, ngươi điên rồi!!! Ngươi biết rõ đó là anh trai mình vậy mà còn muốn hại hắn ư?!!!" Hoàng Hoa rống lên với tên bạn hữu của mình, tay hắn thì không ngừng chém loạn xạ chống trả các luồng khí tấn công mình. Lương Quân Nhất nghe được tiếng người quát mình thì híp mắt, nhìn về phía Hòang Hoa rồi cười lạnh: "Là ca ta, ta yêu thương y, muốn bên cạnh y không rời lẽ nào lại sai?"
“Mà dù có sai thì sao?!!!”
“Ta yêu y như thế!!! Cả tính mạng và cơ thể cũng vì y mà hủy hoại, tại sao y dám rời khỏi ta?!!!”
Một tiếng hét lên cả luồng khí đen khổng lồ như dồn toàn lực đánh úp xuống về phía đám người Hoàng Hoa. Hoàng Hoa vội vã phóng người về phía Lương Khất, hắn nhanh tay chụp lấy vòng eo của Lương Khất rồi kéo về phía ngực mình xoay người bảo hộ. Một luồng khí đen chém xuống bả vai hắn, khí đen như như da cắt một rãnh sâu đầy máu phun ra, Lương Khất hét lên kinh hãi.
"Ngươi!!! Lương Quân Nhất dừng tay!!! Ngươi sẽ giết hắn chết mất!!!"
Lương Khất nắm lấy bả vai đầy máu tươi của Hoàng Hoa mà gào lên với Lương Quân Nhất. Y không muốn thêm một mạng người vì mình mà chết. Một Hải đại phu đã khiến Lương Khất ám ảnh cả thời gian dài. Hằng đêm y đều bị hình ảnh gã máu me đầy người về đòi mạng. Nếu không phải y bị Lương Quân Nhất ăn đến mệt nhoài, không còn sức ngủ mê man, y cũng không biết sẽ bị hồn ma kia ám trong giấc mơ của mình bao lâu. Nay lại vì bảo vệ mình mà trên dưới Hoa phủ đều vây trong nguy khốn. Hoàng Hoa kẻ vốn vô tội không liên quan cũng vì quan tâm y mà bị kéo vào.
Nhưng trong mắt Lương Quân Nhất, đó lại là tình cảnh ngọt ngào của hai kẻ bảo vệ nhau, hình ảnh đó như kim đâm nát cả tim, châm đau cả mắt hắn.
Âm hồn Quân Nhất trừng tia nhìn ác liệt như vây tóm hai kẻ kia mà gào thét phẫn nộ: "Lương Khất, huynh quan tâm hắn ư? Huynh đứng ra bảo vệ hắn ta ư?”
“Huynh yêu thích hắn rồi sao?!!! Không được!!! Đệ không cho phép!!!"
“Ta không cho phép!!! Lương Khất huynh chỉ có thể quan tâm đến ta. Chỉ có thể nhìn ta, yêu một mình ta!!!”
Câu cuối cũng ngập trong tiếng hét là những âm thanh vang dội, chúng túa ra men theo từng luồng khí, đánh mạnh vào những kẻ thị vệ, đánh mạnh về phía Hoàng Hoa và Lương Khất.
Hoàng Hoa thấy sự diên cuồng không điểm dừng của Lương Quân Nhất, hắn mặc kệ cơn đau bả vai, mạnh mẽ kéo Lương Khất bảo hộ chặt chẽ trong lòng, mặc cho Lương Khất cố giãy ra. Lương Khất không muốn vì bảo vệ mình mà hi sinh tính mạng Hoàng Hoa, người đã cho y cảm thấy được yêu thương che chở trong suốt thời gian qua.
XOẸT!!!
Luồng khí vừa đánh mạnh tới thì lập tức bị một đường kiếm liên tiếp chém hai nhát tạo thành kiếm khí hình chữ x phá vỡ.
Đình Vân vốn đang loay hoay đánh đuổi các dòng khí tấn công mình. Hắn thấy Lương Quân Nhất đang nổi khùng, âm hồn dồn lại tập trung tấn công mạnh về phía Hoàng Hoa và Lương Khất. Đình Vân vội xoay người phóng về phía trước. Thiếu niên hồng y rực lửa phất tay áo, luồng gió cũng nóng lên như đốt cháy khí xung quanh, luồng khí đen như cũng bị thiêu đốt. Đình Vân hướng người về phía dòng khí lớn, vung kiếm chém thật mạnh.
Gân xanh trên mu bàn tay vốn mỏng manh nay lại vì gồng sức mà gồ lên thấy rõ. Nhưng dường như không thể chịu nổi áp lực to lớn khi luồng khí tấn công liên tiếp mà mạch máu vỡ tung. Đình Vân cắn răng, tay đưa lên ngón trỏ chỉ điểm về phía ấn ký trên trán, miệng lầm bầm chú ngữ.
Từ giữa trán của Đình Vân đóa mạn đà la vốn đã đỏ rực nay càng rực rỡ.giữa Những nét ấn ký đỏ như máu, từng sợi tơ huyết chậm rãi tách ra khỏi ấn ký, rồi vụt nhanh thành hàng ngàn sợi tơ đỏ phóng tới tạo thành một tấm lưới bao lấy luồng khí đen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.