Hoàng Hoa đĩnh đạc nhảy tường nhà, nhanh chóng bước vào phòng mình. Hắn ôm người hướng đến chiếc giường gỗ chạm trổ hoa văn. Bởi vì cơ thể hắn cao lớn nên chiếc giường được đặt làm riêng cho hắn cũng to lớn hơn giường thường.
Nệm nhung sạch sẽ trắng muốt, êm ấm.
Hắn cẩn thận đặt người trong lòng xuống giường, nâng niu nhẹ nhàng như sợ chỉ cần mạnh tay một chút cũng sẽ làm bị thương y.
"Ưm~"
Như bị bất ngờ di chuyển khỏi chỗ dựa ấm áp, Lương Khất nhăn mày rên một tiếng trầm thấp, tay cơ hồ nắm chặt lấy mép áo trước ngực Hoàng Hoa, như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng mình.
"Thịch!"
Tim của Hoàng Hoa cũng đập mạnh một nhịp theo âm hưởng đột ngột của y.
Hắn nhìn người trên giường trước nay vẫn bộ dáng lạnh lùng như băng sơn trên núi Tuyết Linh, nay lại trở nên yếu ớt trong lòng bỗng đau xót tràn ngập, lại có chút gì đó hương diễm đến khó nói.
Lương Khất cả cơ thể nhiễm một màn máu tươi lại như cánh hoa nơi sương sớm bị chìm ngập trong tinh huyết rực rỡ.
Lồng ngực Lương Khất phập phồng, hơi thở y lại đứt quãng nặng nề, quần áo xộc xệch rách nát. Thậm chí vì quan phục trước ngực có vết rách mà lộ ra điểm hồng anh đang run rẩy, khiến người thương cảm muốn cắn mút nó.
Một bộ dáng mặc người chà đạp.
Hoàng Hoa xót xa, tim trong ngực cũng nhói đau. Hắn khắc chế tinh thần, thầm nhủ phải biết Lương Khất đang bị thương nặng, bản thân không thể vô liêm sỉ mà có tà ý ngay lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-long-chi-uoc-he-liet-thieu-gia-nha-ho-luong/1787665/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.