Trời đông gió rét, nơi kinh thành phồn hoa giữa tháng mười hai tràn ngập trong màu trắng xóa.
Tuyết phủ đầy trên từng mái đình viện phủ xa hoa.
Những cơn mưa tuyết trải dày và lấp đầy các con đường lớn ngỏ nhỏ trong khắp kinh thành.
Tận cùng của những con đường nhỏ, là những con hẻm cụt, chật hẹp và dơ bẩn. Nhưng cũng nhờ lớp tuyết dày mà giờ đây trông nó thật sạch sẽ và tinh khiết. Ngoại trừ những con người nằm vất vưởng co ro trong mỗi góc tường đang chờ chết kia. Cái lạnh của tuyết giết chết những kẻ khốn cùng tận đáy kinh thành phồn hoa.
Đứa trẻ trông chỉ vài ba tuổi, trắng trẻo nhưng lại gầy gò, ốm yếu, manh áo rách nát. Nó nằm rụt người, co cụm lại trong lòng một người phụ nữ. Đứa trẻ cố hết sức thu mình lại trong lồng ngực người phụ nữ mong giảm bớt cái rét buốt da tái thịt kia. Người phụ nữ cũng chẳng hơn gì nó. Áo quần nàng rách nát cũ kỹ, cơ thể gầy gộc, co rúm cứng còng. Khuôn mặt nàng tái xanh không huyết sắc, không một chút hô hấp, chắc hẳn đã chết rồi. Không biết xác người phụ nữ này là ai, chắc cũng như những kẻ trong con hẻm cụt này, vô danh, lưu lạc, không qua được cái rét khắc nghiệt cuối năm. Nhưng cơ thể nữ nhân trước khi chết vẫn không quên bao bọc lấy đứa trẻ nhỏ trong lòng, nhằm sưởi một chút ấm áp cho nó.
Đứa trẻ nhỏ đôi tái mím chặt, làn môi nhỏ nhắn khô khốc, vết nứt từ kẽ môi theo cái lạnh và khô cứng. Đôi mi cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-long-chi-uoc-he-liet-thieu-gia-nha-ho-luong/1787660/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.