Lúc trước, Lương Quân Nhất bất lực không thể thể hiện được tình cảm của mình một cách rõ ràng với huynh trưởng của hắn. Bây giờ, Lương Quân Nhất bất lực khi cơ thể mình chỉ là một âm hồn. Hắn bất lực nhìn người hắn đã đánh đổi bằng cả thể xác và tinh thần nhưng vẫn không đả động đến được một chút chân tình. Bất lực nhìn người huynh trưởng hắn vốn tưởng đã có thể trói buộc được, lại có thể sa vào vòng tay kẻ khác. Muôn vàn ý niệm tiêu cực cứ xoay vòng xoay vòng trong đầu hắn, như những làn khói đen cứ vây lấy xuyên qua hắn, dung nhập với hắn. Nhìn cơ thể gầy yếu của Lương Khất đang run lên mãnh liệt vì sợ hãi, nhưng đôi mắt nhắm chặt kia khiến Lương Quân Nhất phẫn nộ. "Á!!!" Lương Khất trợn mắt kêu lên một tiếng đau đớn. Da đầu muốn căng nứt, đầu bị cưỡng ép ngữa ra sau do tác động mạnh và bất ngờ. "Huynh muốn phản kháng đệ?!!!" "Huynh muốn phản bội đệ?!!!" Lương Quân Nhất tay nắm lấy tóc của Lương Khất kéo mạnh ra sau, buộc y vì đau mà mở to mắt. Ánh mắt hắn ngập tràn sự phẫn nộ, giọng mang theo từng tiếng rít cùng tiếng ken két của hàm răng bị nghiến như muốn rạn nứt. Lương Khất đau đớn, đôi mắt mở to đầy tia máu. Đôi môi bị chính y cắn rách đỏ nhuận một màu, như cánh hoa bị nghiền nát chà xát mà nhỏ ra từng giọt màu tươi mới. "Ta là huynh trưởng của đệ... Ta sẽ không phản bội đệ..." Lương Khất yếu ớt nói, giọng nói run rẩy. Lương Khất mím đôi môi bị chính mình cắn nát, rồi như dùng hết sức bình sinh mà nhìn thẳng về phía Lương Quân Nhất. Y cố gắng đối diện với một đám âm khí lượn lờ bao vây phía trước, nhưng vẫn khiến y hít thở không thông. "Nhưng ta không yêu đệ." Câu nói này y chỉ có thể nuốt vào trong, vì y biết nếu nói ra cơ hồ sẽ khiến Lương Quân Nhất điên loạn hơn. "Huynh nói dối!!! Huynh động lòng với Hoàng Hoa!!!" "Ta..." Lương Khất mở to mắt đối diện với sự định tội của đệ đệ mà kinh hãi. Y muốn phản bác, nhưng cổ họng cứ run run không phát ra được câu tiếp theo. "Huynh thậm chí đã do dự, đã không chống cự lại hắn!!! Huynh yêu hắn!!!" Câu cuối cùng cơ hồ là một cái âm hồn điên loạn hét lên. "Không có." Lương Khất nhìn bộ dáng kích động muốn ăn tươi nuốt sống người kia của Lương Quân Nhất thì lại dần bình tĩnh. Y đã bất cẩn mà quên mất tình cảm vặn vẹo của đệ đệ y đối với mình. Còn có sự chiếm hữu đầy hoang đường cùng cực đoan kia. "Thật?!" Lương Quân Nhất như nghe được câu trả lời mong muốn. Giọng hỏi cũng nhẹ dần đi, tay nắm tóc Lương Khất dần thả lỏng, nhưng vẫn chưa buông. Tại ngay chiếc cổ gầy guộc của Lương Khất hắn bất ngờ chồm tới cắn một phát thật mạnh. "A!" Luồng khí đen như theo từng kẽ răng của Lương Quân Nhất xuyên sâu xuống da thịt của Lương Khất, theo vết cắn khiến nó ngày càng lún sâu hơn, máu cũng rỉ ra. Lương Khất đau đớn hít một hơi sâu nhưng không chống cự. Y biết mình phải xoa dịu cơn phẫn nộ của đệ đệ mình. "Nếu huynh nói dối, nếu huynh thật có ý với tên Hoàng Hoa kia. Không, mà là với bất kỳ kẻ nào khác. Dù là nam hay nữ thì cũng đừng trách ta." Giọng Lương Quân Nhất run lên như phát tiết sự phẫn nộ cùng uất ức. Hàm răng hắn ghì sâu hơn vào da thịt đã rướm máu của Lương Khất, rồi đầu lưỡi lại lướt nhẹ qua vết cắn như muốn liếm sạch máu trên đấy. Nhìn thấy dấu vết trên bờ vai trắng nõn mơ hồ giữa máu và khí đen thì gằn giọng cảnh cáo người huynh trưởng đầy câu nhân của hắn. Hắn sẽ không tha cho bất cứ ai cứ ý đồ với huynh ấy. Bàn tay Lương Quân Nhất xoa xoa vết cắn, rồi ngón cái ấn mạnh xuống chỗ da thịt bị răng nanh của hắn đâm rách kia, khiến làn da mỏng manh càng bị nứt mạnh hơn. Lương Khất đau đớn muốn giãy mạnh hất vai. Nhưng những khí đen từ cơ thể Lương Quân Nhất như một bàn tay to lớn giữ chặt lấy bả vai y. Rồi tay kia của Lương Quân Nhất cũng không báo trước mà vặn nắn lấy đầu nhũ vẫn còn đỏ ửng của y. Đau đớn kèm khoái cảm song song khiến Lương Khất run rẩy, đầu óc căng lên một tầng, tâm trí bắt đầu mơ hồ chỉ có thể "A, ưm ~" rên rỉ. Lương Nhất quá quen thuộc những điểm mẫn cảm của y. "Đệ yêu huynh! Đệ yêu huynh!" Lương Nhất một miệng rủ rỉ nhủ bên tai Lương Khất, tay không ngừng vặn nắn đầu nhủ y rồi lại xoa bóp khuôn ngực của Lương Khất. Lương Khất rất gầy, cho dù hắn có dùng cả bàn tay bóp lấy cũng chỉ có ít thịt và da, nhưng cảm xúc mượt mà trơn láng đầy nóng ấm kia lại khiến cho cơ thể lạnh lẽo của hắn thỏa mãn. Lương Khất nhíu mày, híp mắt, hầu kết theo cuống họng trượt lên xuống, âm thanh âm ỉ muốn phát ra phản bác "Ta không yêu đệ. Chúng ta là huynh đệ." Nhưng tất cả đều theo từng động tác sờ nắn của Lương Nhất đi theo một đường biến mất. Chỉ còn lại tiếng thở dốc phát tình đầy câu nhân. Cơ thể Lương Nhất âm hàn lạnh lẽo, mỗi khi hắn ôm lấy Lương Khất, độ ấm từ da thịt của người sống như truyền vào hắn khiến hắn dần cảm nhận được rằng mình chưa chết, mình vẫn còn cảm nhận được sự sống. Những luồng khí đen từ cơ thể Lương Nhất theo cái ôm ghì sát như muốn khảm Lương Khất vào trong chính mình của hắn cũng quấn siết. Nó len lỏi theo từng kẻ hở của áo quần, chui vào từng ngóc ngách của cơ thể Lương Khất mà siết chặt. Rồi từng luồng khí đen ấy lại như mơn trớn lên mỗi tấc da thịt của Lương Khất. Theo một đường thắt lưng chui dần xuống khe mông đang phập phồng đóng mở. Luồng khí như có ý thức, dâm loạn tách khe mông của Lương Khất ra rồi tự động chui vào. Lương Khất cảm thấy như có trăm ngàn sợi tơ đang vạch từng thành da vách thịt nơi động nhỏ của mình để chui rúc rồi tụ hợp tại một điểm mà không ngừng vuốt ve nó. Lương Khất bị khoái cảm xa lạ làm cho đầu óc mê mang, luồng khí như ngày càng phồng to khiến nơi huyệt khẩu muốn căng ra hết cỡ, nó không ngừng khoáy đảo bên trong, ma sát điểm nhảy cảm chết người đó. Lương Khất vừa đau đớn vừa sung sướng bởi nhục dục không ngưng rên la âm ỉ. "A... đau quá..." "Đừng... xin đệ..." Y hoảng loạn, không biết bản thân là đang rên rỉ hay đang đau đớn cầu xin dừng lại thứ khoái cảm lạnh lẽo kỳ lạ này. Lương Quân Nhất mặc cho những luồng khí đen trên người mình nghịch phá cơ thể Lương Khất. Hai tay hắn vẫn không ngừng xoa vuốt eo lưng của Lương Khất, miệng thì không ngừng cắn mút hai đầu nhũ đến muốn đứt lìa rỉ máu của Lương Khất. Hắn muốn xóa sạch dấu vết của tên nam nhân kia ra khỏi người huynh trưởng hắn. Chỉ có Lương Quân Nhất hắn mới được phép để lại ấn ký lên huynh ấy. Lương Quân Nhất buông tha hai hạt anh đào bị dày vò thảm thương của Lương Khất ra. Hắn ngước lên nhìn con người vẫn đang giằng co giãy giụa trong dục vọng kia mà gằn giọng: "Hôm nay đệ phải phạt huynh. Phải phạt thật nặng để huynh biết cơ thể của huynh là thuộc về đệ. Hiểu không?!!!" Câu cuối mang theo âm cao vút cùng cái đâm chọc mạnh của chính nam căn của hắn, chen chúc trong luồng khí đen. Một cỗ to lớn chèn ép hậu huyệt Lương Khất muốn vỡ tung. "Xin đệ muốn rách rồi. A~" "Ta chết mất! Lớn quá! To quá không chịu nổi!" Lương Khất kịch liệt giãy giụa đưa đẩy mông nhằm muốn thoát khỏi sự tra tấn thô bạo đầy to lớn của đệ đệ mình. Nam căn giữa luồng khí đen như con quái vật xấu xí không ngừng đâm mạnh, đỉnh liên tiếp vào điểm mấu chốt của Lương Khất khiến y đau đớn nhưng cũng kèm theo khoái cảm kinh hoàng. Nam căn của Lương Khất không ngừng run rẩy cuối cùng buông vũ khí đầu hàng. Dòng chất lỏng không kiềm chế được mà phóng ra theo lỗ nhỏ khiến không gian trong phòng phút chốc nhuốm đầy hương vị tình dục, áp chế cả mùi thuốc bắc thoang thoảng vốn có. Xóa sạch dấu vết của kẻ trước đó để lại. "Lương Khất, huynh thấy không? Chỉ có đệ mới có thể đem lại cho huynh sự thỏa mãn đầy vui sướng này." Lương Quân Nhất liếm lên từng dòng dịch thủy trên bụng Lương Khất, liếm đến từng đám lông nhỏ nhạt màu, hướng đến dần tận nơi cuối. Hai tay hắn bất ngờ nắm lấy hai cổ chân Lương Khất một mạch kéo cong cả người Lương Khất lên. Lương Khất bị kéo vòm lưng cong lên, gò mông nhỏm cao, mũi cơ hồ muốn chạm vào chính dịch tinh trên bụng mình. Cơ thể vốn đã được Lương Quân Nhất điều giáo qua đủ loại tư thế nên cũng dẻo dai không ít. Nhưng tư thế cong như con tôm luộc mông lại bị đẩy lên cao, khiến cho bộ vị tư mật như lơ lửng giữa không trung, Lương Khất vẫn không thể chấp nhận được. Y cảm thấy được Lương Quân Nhất là muốn y nhục nhã, nước mắt dù kiềm chế nhưng hai bên khóe mắt vẫn tự giác tràn ra, ướt đẫm cả tấm trải giường. Lương Khất hai tay đưa lên che đi mắt mình, y không muốn nhìn thấy hình ảnh dâm đãng của chính mình. Tinh dịch thì dính dấp đầy trên bụng, đầu nhũ thì sưng đỏ dựng đứng. Huyệt vị của y thì bị mở rộng hết cỡ như nụ hoa không ngừng co rút tham lam hấp thu luồng khí đen vào bên trong, phun ra nuốt vào, nuốt luôn cả hung khí của Lương Quân Nhất. Hung khí đó vẫn chưa thỏa mãn, nó vẫn không ngừng đập động vào sâu trong cơ thể của Lương Khất, khiến mông y cũng bị tác động mà sưng đỏ như bị đánh. Dù một lúc sau được rút ra nhưng nó vẫn căng cứng, mà bên trong Lương Khất cũng chảy xuống một ít chất lỏng không biết là dịch của y hay cảu Lương Quân Nhất Lương Quân Nhất chụm hai chân của Lương Khất lại, luồng khí đen thay hắn quấn siết như một vòng dây bao lấy chặt chẽ cổ chân nhỏ gầy của y. Nơi mắt cá chân kia vẫn còn sưng đỏ, Lương Quân Nhất nhìn thấy nhưng vẫn tự bỏ qua, hắn sẽ không vì chút động lòng mà bỏ qua trừng phạt đối với huynh trưởng mình. Lương Quân Nhất quỳ dưới nệm giường, hắn thẳng sống lưng, hai tay mơn trớn từng bắp đùi non của Lương Khất. Nam căn vẫn dựng đứng, lúc chạm lúc không bên ngoài huyệt vị, từng tia khí đen theo từng dòng tinh dịch cũng trượt nhẹ ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]