Cổ kiệu to lớn có huy trang của Hoa phủ. Một nam nhân anh tuấn, cao lớn, hai tay bế bổng một người trong lồng ngực. Nam nhân sải chân dài bước xuống cổ kiệu. Người được bế nhỏ nhắn, gầy yếu, bị lồng ngực to lớn của nam nhân ôm trọn. Mắt phượng dài rũ mi, ánh mắt mông lung, đôi má đỏ ửng, vệt đỏ hồng dần đến mang tai. Miệng nhỏ lắp bắp nói gì đó, hai tay lại nắm lấy vạt áo gấm của nam nhân nửa muốn buông nửa muốn giữ chặt.
Nam nhân cao lớn, mày kiếm cau lại, từ chối sự giúp đỡ của gia đinh, tự mình ôm người trong lòng sải bước dài vào cửa viện. Hai bàn tay thô to giữ chặt cơ thể gầy yếu đang áp sát người mình, trông nam nhân kia chỉ sợ lỏng tay một chút cũng sẽ làm rơi tuột người trong lòng mất.
Lương Quân Nhất sững sờ nhìn một cảnh trước mắt. Vị huynh trưởng gầy yếu của mình bị một nam nhân anh tuấn bế bổng. Ánh mắt nam nhân nhìn huynh trưởng hắn tràn ngập lo lắng cùng sủng nịch. Hắn cảm thấy nếu âm hồn mình có máu chắc máu hắn cũng đã trào từ cuống họng phun ra ngoài, chảy thành một dòng đỏ sẫm chìm ngập chết đôi phu phu gian loạn kia.
Nam nhân kia bế huynh trưởng của hắn vội vã vào gian phòng gần nhất, rồi phân phó hạ nhân mang nước ấm đến. Lương Khất được người bế đặt lên giường, mặt lạnh kia cũng đã đỏ bừng bừng. Trước giờ y chưa từng được người khác ôm gắt gao, cẩn trọng nâng niu như một tiểu cô nương như thế. Trong trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-long-chi-uoc-he-liet-thieu-gia-nha-ho-luong/1787655/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.