Nghe Lộ Sơ Dương động viên, hơi thở của Bạch Thiều dần dần bình ổn, anh nhét tay trái vào trong lòng hắn, nói: “Tay đau.”
Lộ Sơ Dương không dám dùng sức, hai tay hắn nhẹ nhàng nâng bàn tay của anh, hắn hỏi: “Anh nằm mơ thấy gì?”
“Một giấc mơ không vui lắm.” Bạch Thiều nói, “Mơ thấy ––– ba tôi.”
“À.” Lộ Sơ Dương cứng họng, hắn không biết có nên hỏi tiếp hay không.
Bạch Thiều co chân sang bên cạnh, nhường chỗ cho Lộ Sơ Dương leo lên giường, anh nói: “Ngủ đi.”
“Anh ngủ tiếp được chứ?” Lộ Sơ Dương hỏi.
Mới vừa nhắm mắt giả bộ ngủ, Bạch Thiều duỗi tay che đôi mắt của người nằm bên cạnh, nói: “Ngủ.”
“Ừ ừ.” Lộ Sơ Dương nói.
Mười phút trôi qua, Lộ Sơ Dương lại mở miệng, nhỏ giọng hỏi: “Anh ngủ rồi hả?”
“…” Bạch Thiều cảm thấy nếu anh không để ý tới hắn, cái tên này có thể hỏi đến sáng mai, anh nói: “Chưa ngủ.”
Lộ Sơ Dương trở mình ngồi dậy, xếp bằng hai chân đối mặt với Bạch Thiều, hỏi: “Anh có từng nằm trên cỏ ngắm sao bao giờ chưa?”
Bạch Thiều đã chuẩn bị xong tâm lý, dự định kể cho Lộ Sơ Dương biết về sự bạo hành của ba mình, thế nhưng lại bị câu hỏi quái lạ của hắn làm loạn kế hoạch, anh ngơ ngác nhìn Lộ Sơ Dương: “Hả?”
“Là vào mùa hè, nằm trên bãi cỏ ngắm các vì sao ấy.” Lộ Sơ Dương tiện tay kéo rèm cửa sổ, chỉ vào bầu trời đen kịt bên ngoài, “Bắc Kinh không xem được.”
“Khi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-lo/2740225/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.