“Anh xong chưa thế.” Lộ Sơ Dương ngồi xổm ở cửa văn phòng của Bạch Thiều, khuỷu tay chống trên đầu gối mà đỡ cằm, nhàm chán nghịch điện thoại di động, hắn kéo dài giọng, “Bố mẹ em không quan tâm đến cách ăn mặc dữ vậy đâu.”
Bạch Thiều làm lơ, anh đứng trước gương, chỉnh sửa cổ áo một cách tỉ mỉ, dùng khăn ướt có cồn lau kỹ từng ngón tay, mãi cho tới khi bị Lộ Sơ Dương nắm lấy.
“Đừng sửa soạn nữa, phòng vô trùng cũng không sạch bằng anh.” Lộ Sơ Dương lầu bầu, hắn cúi đầu khẽ hôn lên mu bàn tay của Bạch Thiều, “Đi thôi, theo em về nhà nào.”
“Bố em thích ăn gì?” Bạch Thiều hỏi, anh lấy ra một bó hoa từ sau bàn làm việc, “Anh chuẩn bị cho mẹ em cái này.”
Một bó hoa tươi đẹp, đọng sương long lanh, Bạch Thiều cầm chặt bó hoa, băn khoăn hỏi: “Bố của em có uống rượu không, để anh đi mua chai rượu vang đỏ.”
“Ôi trời, anh cứ mua đại một chai cho bố em là được.” Lộ Sơ Dương nói, “Bố em sĩ diện lắm, nếu không thích cũng sẽ không nói trước mặt anh.”
“Đương nhiên là phải mua loại bố em thích.” Bạch Thiều nhấc tay đẩy mắt kính, nói một cách trịnh trọng, “Em cũng nghiêm túc một chút đi.”
“Trông anh như vậy em chỉ thấy buồn cười.” Lộ Sơ Dương hưởng thụ sự chú trọng của Bạch Thiều, hắn lắc tay một cách hững hờ, “Dù gì cũng không phải chính thức ra mắt bố mẹ, anh đừng có lo.”
Bạch Thiều trừng mắt nhìn cái tên cà lơ phất phơ như Lộ Sơ Dương một chút, rồi ôm lấy bó hoa, ra khỏi văn phòng.
“Ấy, đừng dỗi mà.” Lộ Sơ Dương đuổi theo bác sĩ đang bỏ đi vội vã, hắn phát hiện mình càng ngày càng thích trêu ghẹo Bạch Thiều, cứ phải chọc cho anh giận hờn rồi lại xuống nước năn nỉ dỗ dành anh, “Em chuẩn bị quà sẵn rồi, trong túi em nè.”
“Quà em chuẩn bị là của em, quà anh chuẩn bị là của anh.” Bạch Thiều phân biệt rõ ràng, hoàn toàn không muốn chiếm lợi của Lộ Sơ Dương, “Anh muốn đi mua rượu.”
Lộ Sơ Dương bó tay với anh, chỉ đành gật đầu: “Mua mua mua, bác sĩ Tiểu Bạch là nóc nhà.”
Bạch Thiều tìm được một cửa hàng bán rượu và thuốc lá gần đó, anh dùng một tháng lương để mua một chai rượu vang đỏ, anh còn chưa thấy tiếc, Lộ Sơ Dương đã thấy xót cho anh trước, thiếu gia nhà giàu xưa nay tiêu tiền như nước nhảy dựng lên: “Anh mua mắc như vậy làm gì, bố em cũng chỉ ực một cái là hết, có uống ra vàng ra bạc được đâu!”
Bạch Thiều ôm chai rượu không buông tay, nói: “Anh tự nguyện mua.” Anh vốn cũng có hơi tiếc chút xíu, nhưng thấy Lộ Sơ Dương đau lòng hơn, anh lại cảm thấy mình được lời.
“Anh tức chết em cho xong.” Lộ Sơ Dương nói, “Nửa tháng sau anh cạp đất mà ăn à.”
“Anh có tiền tiết kiệm.” Bạch Thiều nói, “Không nhiều, nhưng đủ dùng.”
Lộ Sơ Dương nghiêm mặt, không vui đầy đầu, hắn đi theo Bạch Thiều vào tàu điện ngầm, ngồi xuống cạnh bác sĩ, không nói tiếng nào, giả vờ làm con chim cút.
“Em đừng giận nhé.” Bạch Thiều nhẹ giọng vỗ về hắn một cách dịu dàng, “Anh cũng muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt bố mẹ em.”
“Ồ.” Lộ Sơ Dương thốt ra một chữ, rồi lại không nói tiếng nào.
Tàu điện ngầm chạy ầm ầm tiến vào đường hầm, Lộ Sơ Dương bất động như núi, cũng không ngả nghiêng dựa vào người Bạch Thiều, rầu rĩ không vui suốt một đường.
Bạch Thiều ôm bó hoa, rút ra một bông cúc trắng ở bên trong, lay lay trước mắt Lộ Sơ Dương.
“Gì đó.” Lộ Sơ Dương quạu quọ nói.
“Tặng cho em nè.” Bạch Thiều nhét đóa hoa cúc cho Lộ Sơ Dương.
“Bộ em dễ dụ như thế à.” Lộ Sơ Dương vừa nói, vừa cài bông hoa nhỏ vào trong túi áo sơ mi, hắn trách cứ, “Dẫn anh theo không phải để anh tốn tiền như vậy, đợi lát nữa về nhà, em sẽ hốt sạch lá trà quý báu của bố em.”
Bạch Thiều ngửa đầu nhìn bản đồ tàu điện ngầm, rồi nói: “Tàu không đến được Bình Cốc, chúng ta ngồi đến ga Bổng Bá, sau đó thì sao?”
“Tài xế sẽ đón chúng ta ở Bổng Bá.” Lộ Sơ Dương nói, “Giờ cao điểm buổi tối kẹt xe quá, nên em không để chú Tôn vào nội thành.”
Ra khỏi trạm Bổng Bá, ven đường đậu một chiếc xe Mercedes màu đen, Bạch Thiều không biết là dòng xe nào, nhưng nhìn nước sơn sáng loáng thì cảm thấy rất đắt tiền. Lộ Sơ Dương đi thẳng đến chỗ Mercedes, gõ cửa sổ xe chỗ ghế lái, nói: “Chú Tôn ơi, mở cửa.”
Cửa sau được mở khóa cái “cụp”, Lộ Sơ Dương kéo ra, nghiêng người nhường cho Bạch Thiều lên trước, rồi hắn mới cúi đầu ngồi vào trong, đang định nói gì đó, thì thấy người ngồi ở ghế phụ, hắn bèn mở miệng ghét bỏ: “Anh trai, anh không đi rước Tình Tình hả?”
“Mẹ con bé đi rước rồi, còn anh đến đón thằng em chết tiệt của mình.” Lộ Quan Thái nói một cách bình chân như vại, “Anh sợ mày làm bố tức lên cơn đau tim.”
“Cho nên em mới dẫn theo bác sĩ nè.” Lộ Sơ Dương nói một câu đùa không đúng lúc.
“Im lặng.” Bạch Thiều liếc hắn một cái.
Lộ Sơ Dương làm động tác kéo dây khóa trên miệng, tỏ vẻ chính mình rất ngoan.
Lộ Quan Thái quan sát cách hai người ở chung thông qua gương chiếu hậu, không khỏi thầm cảm thán, lần đầu nhìn thấy một vị thần thánh quản được thằng nhóc trời đánh này chỉ bằng một câu nói.
Bạch Thiều căng thẳng cực kỳ, đút tay trái vào túi, tay phải cầm chặt bó hoa, anh cảm thấy mơ hồ như có ai đó đang khều vào hông mình, nên bèn quay đầu, thì thấy Lộ Sơ Dương cười híp mắt dùng thủ ngữ nói [Em có thể nói chuyện chưa?]
Bạch Thiều chợt nhận ra anh đã lỡ la Lộ Sơ Dương ngay trước mặt người nhà của hắn, vành tai nhất thời đỏ lên, anh đẩy nhẹ Lộ Sơ Dương, nói: “Sao em nghe lời vậy?”
“Đương nhiên phải thế mà.” Lộ Sơ Dương nói.
Lộ Quan Thái không nhịn được trợn to mắt trong gương chiếu hậu.
Chiếc xe hơi chạy vững vàng tới cổng hoa viên của biệt thự, Lộ Sơ Dương đẩy cửa ra khỏi xe trước, rồi giữ cửa mời Bạch Thiều xuống xe, hắn nói: “Nhiệt liệt mừng mừng Hiều Hiều tới chơi tệ xá.”
Lộ Quan Thái bị tư thế làm màu lòe loẹt của em trai mình chói lóe con mắt, không kiềm được chế nhạo hắn một câu: “Mày nói như vậy có bị líu lưỡi không đấy.”
“Em thích.” Lộ Sơ Dương đi theo sau Bạch Thiều, nhỏ giọng than vãn, “Anh của em thật đáng ghét.”
Lộ Quan Thái cạn lời: “Anh mày nghe thấy đó.”
Bạch Thiều căng thẳng đến nỗi đầu óc chết máy, không rảnh quan tâm đến màn ra vẻ của Lộ Sơ Dương, anh ôm chặt bó hoa, tựa như đang ôm cọng cỏ cứu mạng, hỏi: “Anh nhất định phải vào à?”
“Không vào cũng được.” Lộ Sơ Dương nói, “Nhưng quà anh mua để em đưa, có phải hơi kỳ không?”
“Không kỳ.” Bạch Thiều nhét hộp rượu đắt tiền cho Lộ Sơ Dương, “Hôm nay anh mặc đồ quá bình thường, không đủ trang trọng.”
Lộ Sơ Dương buồn rầu quay đầu đánh giá căn biệt thự mang phong cách đồng quê kiểu Mỹ của gia đình mình, nhìn cỡ nào cũng không giống như một hội trường tiệc cưới, hắn xách hộp rượu vang, nói: “Vậy… Em vào trước xem thử?”
“Như thế thì không biết bố mẹ của em có nghĩ anh nhát gan hay không?” Bạch Thiều lấy hết can đảm, “Anh đi với em.”
“Bác sĩ Tiểu Bạch của chúng ta đang căng thì tuyệt đối không đứt dây đàn.” Lộ Sơ Dương nắm tay Bạch Thiều, dắt anh giẫm lên bậc tam cấp, dẫn anh vào cửa chính nhà mình.
Nghe nói con trai út rốt cuộc cũng trở về, Phan Tiêu Thiên lo lắng đứng chờ trước cửa, đang duỗi cổ nhìn xung quanh, thì thấy một chàng trai thanh lịch nho nhã, bà kinh ngạc nhất thời, chưa kịp mở miệng, con trai út đã chợt thò đầu ra nói: “Mẹ, đây là người yêu của con.”
Xây dựng tâm lý trong hai ngày của Phan Tiêu Thiên tuyên bố thất bại, bà đỡ một tay vào tường, muốn nói gì đó, nhưng đầu óc lại trống rỗng.
“Có hiếu quá Lộ Sơ Dương à.” Lộ Quan Thái đi theo ở cuối, vừa bước vào cửa là nghe thấy lời giới thiệu kinh thiên động địa của thằng em xúi quẩy, “Sao mày không ra công viên bắc cái loa nói cho to.”
“Được đó.” Lộ Sơ Dương đáp trả.
Bạch Thiều đi tới trước mặt Phan Tiêu Thiên, hai tay cung kính đưa tặng bó hoa trong lòng cho vị phu nhân ăn vận đẹp đẽ, rồi anh mở lời: “Chào dì, cháu tên là Bạch Thiều, là… Bạn tốt của con trai dì.” Anh lựa chọn một từ biểu đạt tương đối mơ hồ và nhẹ nhàng, miêu tả mối quan hệ giữa mình và Lộ Sơ Dương.
Bóng ma của việc come out thất bại vào hai năm trước vẫn luôn bao phủ lấy anh, ép buộc anh không thể không chừa cho mình một đường lui ở mọi thời khắc.
“Bạn trai!” Lộ Sơ Dương không cho bác sĩ giảo hoạt cơ hội chạy trốn, hắn la lớn lên, “Là bạn trai!”
“Được rồi được rồi.” Lộ Quan Thái che miệng của Lộ Sơ Dương lại, “Mày mau nín đi.”
“A a a a a.” Lộ Sơ Dương cố gắng duỗi tay bắt lấy góc áo của Bạch Thiều, “Cíu.”
“Nhìn cái bộ dạng chẳng ra thể thống gì của con kìa.” Lộ Quân đứng nói ở cửa phòng đọc sách, trông ông có vẻ đang làm việc trong phòng, nhưng thật ra lại vểnh lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh ở cửa, không ngờ độ tỉnh ngộ của con trai út lại thấp dã man, không chỉ không hối cải, còn quyết tâm dính vào người ta, hệt như một miếng cao dán.
Lộ Quân chắp hai tay sau lưng nhìn Bạch Thiều, khắp người ông đầy khí thế của kẻ bề trên được tôi luyện qua nhiều năm ngồi trên ghế chủ tịch, ánh mắt ông sắc bén như một lưỡi đao, ông liếc nhìn người trẻ tuổi từ trên xuống dưới một phen, rồi đánh giá sơ bộ —— Điềm đạm quá mức không có tính công kích, tính cách chắc như một con thỏ. Ông lại suy nghĩ một vòng, sau đó thêm dấu chấm hỏi cho đánh giá của mình, nếu tính tình như thỏ, sao có thể kiềm chế được thằng út?
Cần phải quan sát thêm chút nữa.
“Ngồi đi.” Lộ Quân nói.
Bạch Thiều hứng lấy ánh mắt của Lộ Quân, anh dùng hai tay đưa chai rượu vang đỏ cho ông, rồi nói: “Chào chú, đây là một chút tấm lòng của cháu, mong chú nhận cho ạ.”
“Đắt lắm đó bố.” Lộ Sơ Dương phụ họa, “Bố không cần thì cho con.”
Lộ Quân nhận lấy chai rượu, nói: “Cảm ơn, để chú đi bỏ vào tủ rượu.”
Nhìn bóng lưng của chồng mình, Phan Tiêu Thiên đã lấy lại tinh thần, bèn nói: “Cháu đừng căng thẳng, ngồi xuống ghế sô pha đi, dì và cháu trò chuyện một chút.”
Lộ Sơ Dương kề vào tai Bạch Thiều nói nhỏ: “Mẹ của em trước khi về hưu là kiểm sát viên.” Hắn nắm chặt tay của Bạch Thiều, “Nhưng mà anh đừng lo, có em bên cạnh đây.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]