Ngọc Lan đứng gần cửa sổ xe ngựa nói vọng vào, nói xong cô còn không quên ngó ra phía trước để hóng hớt.
Mộng Nhiên nhìn hành động tinh nghịch của Ngọc Lan, tuy rất thích nhưng không biết phải thổ lộ làm sao cho đúng, hắn vụng về đứng lại gần sau lưng cô.
- Xem gì đấy.
Ngọc Lan giật mình quay mặt lại nhìn Mộng Nhiên nhưng vì khoảng cách khá gần nên đôi môi mềm của Ngọc Lan đã vô tình chạm vào gò má của Mộng Nhiên.
Mộng Nhiên bề ngoài không nói gì nhưng trong lòng đã vui mừng như mở hội, vì lần này tuy vô tình nhưng ngoài cả mong đợi của hắn.
Còn về phía Ngọc Lan cô ngại ngùng mặt đỏ tía tai đẩy nhẹ Mộng Nhiên ra, cô thẹn thùng quay đi chỗ khác.
- Không có gì.
Ngồi trong xe ngựa cũng không phải là cách, đôi trẻ cùng nhau xuống xe ngựa. Đường Mạc Long xuống trước còn không quên lấy tay đỡ Bạch Hi Vân xuống theo sau.
Trong khung cảnh tuyết rơi trắng xoá phủ đầy đường đi lại có một cảnh tượng ngọt ngào thế ấy. Nhìn từ góc nào đi chăng nữa, cho dù là chiều cao, khuôn mặt hay sắc vóc họ đều xứng đôi đến lạ .
- A tỷ.Chân vừa chạm đất cô đã nghe thấy tiếng muội muội gọi từ đằng sau lưng, y quay đầu lại. Gương mặt hoàn hảo không chút góc chết ấy thực sự là rung động lòng người.
Các nam tử ở gần đó ai ai cũng phải ngước nhìn vẻ đẹp của tỷ muội nhà Bạch thượng thư. Họ tham lam vừa đứng nhìn cảnh đẹp mỹ miều của bông tuyết lại vừa ngắm mỹ nhân xinh đẹp đang đứng trước mắt.
Nhận thấy được những ánh mắt có phần thèm thuồng ấy, Đường Mạc Long và Đường Phong cầm ô che chắn cho người thương, còn không quên nhìn họ bằng những ánh mắt lạnh lùng hơn cả trời đông buốt giá.
Đám nam nhân khi nhận được những ánh mắt đó liền quay mặt đi cùng nhau cảm thán một câu:
- Đúng là mỹ nhân đều thuộc về người khác.
Bạch Hi Vân thấy muội muội cũng đã ra khỏi xe ngựa thì vô cùng lo lắng, tiến gần lại cô chỉnh lại chiếc áo choàng cho muội muội.
- Sao muội lại xuống đây rồi trời lạnh cứ ở trên xe ngựa là được rồi.
Bạch Hi Lâm phụng phịu ôm lấy cánh tay của tỷ tỷ rồi làm nũng.
- A tỷ trên xe ngựa với hắn chán lắm.
Bạch Hi Vân cười nhẹ rồi xoa đầu tiểu muội tinh nghịch của mình, cô không nói gì nữa nhìn Đường Phong một cái rồi cười nhẹ.
Đường Phong hiểu ý của Bạch Hi Vân, chỉ biết ngại ngùng gãi đầu rồi tiếp tục che ô cho Bạch Hi Lâm.
Đường Mạc Long nhìn Mộng Nhiên một cái, tuy không nói gì nhưng Mộng Nhiên cũng đã đủ hiểu ý của chủ nhân.
Hắn tiến lên phía trước đám đông đang túm tụm lại xem tình hình.
Trong đám người đang ồn ào đó, có hai vị công tử một người nhìn giống thị vệ còn vị còn lại thì đang trong tình trạng hôn mê. Người thị vệ đang dìu vị công tử đang trong tình trạng hôn mê vừa tiến vào y quán vừa cầu xin bọn họ cứu người. Nhưng vừa mới bước vào chưa lâu đã có người đẩy họ ra ngoài. Tình trạng cứ lập đi lập lại đã được hơn nữa nén hương nhìn cảnh tượng ấy thực sự rất thảm thương.
Người dân xum quanh thì đang túm tụm lại chỉ trích bàn tán y quán không có tình người, vị công tử ấy phát bệnh cũ đang trong tình trạng hôn mê nhưng họ vẫn mặc kệ không có ý định cứu giúp.
- Đại phu xin ngài cứu lấy công tử nhà ta.
Mộng Nhiên khi đã nắm được hết tình hình quay lại thông báo cho chủ tử của mình.
Khi nghe được câu chuyện này Bạch Hi Vân vốn cũng là đại phu nên trong lòng cũng muốn cứu giúp.
Bạch Hi Vân quay qua nhìn Đường Mạc Long, hắn cũng hiểu ý gật đầu với cô.
- Đường Phong đệ đưa A Lâm đến tiệm vải trước đi.
Đường Phong gật đầu nhận lời Bạch Hi Vân, hắn đưa tay ra ý mời Bạch Hi Lâm đi trước.
Sau khi muội muội đã lên xe ngựa rời đi Bạch Hi Vân cùng Đường Mạc Long lúc này mới tiến lên phía trước.Ở đó một lúc lâu thì có một người đi ra ngoài, y chắc là trưởng quầy của y quán. Trông khuôn mặt y rất khó chịu khi nhìn hai vị công tử trước mắt.
- Đi đi, đừng làm phiền y quán của ta buôn bán.
Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long sau khi nghe câu này liền không nhịn được mà tiến đến gần hai vị công tử ấy. Bạch Hi Vân cũng nhẹ nhàng cất giọng hỏi:
- Không sao chứ.
Thấy hai người tiến lại, y định quỳ xuống cầu xin nhưng bị Đường Mạc Long và Bạch Hi Vân ngăn lại.
- Công tử tiểu thư cầu xin hai vị cứu công tử nhà ta.
Bạch Hi Vân không nói gì cô nhẹ nhàng lấy tay bắt mạch cho vị công tử đang hôn mê ấy. Cô ấy đang cảm nhận mạch đập của y thì đột nhiên trưởng quầy của y quán ấy lại mỉa mai cô.
- Cô ta nhìn trẻ như thế, ngươi nghĩ y có thể cứu công tử nhà ngươi sao?.
Bạch Hi Vân không nhịn được nữa cô nhìn vị công tử đang hôn mê kia rồi nhìn thị vệ của y.
- Đưa công tử nhà ngươi đến quán trọ trước mắt đi.
Thị vệ ngỡ ngàng, mừng rỡ trước câu nói của Bạch Hi Vân, hắn không dám tin hỏi lại một lần nữa để xác nhận.
- Tiểu thư ý người là người có thể cứu được cho công tử nhà ta.
Bạch Hi Vân lạnh lùng nhìn tên thị vệ đang không tin tưởng mình, cô lấy ngân châm từ trong túi ra, châm vào huyệt đạo của vị công tử đang hôn mê.
Thoáng chốc y đã từ từ mở mắt ra, thị vệ cũng vui mừng vì đã gặp được thần
y ngoài đời thật. Hắn định nói thêm gì nữa nhưng lại bị Bạch Hi Vân nhìn bằng một ánh mắt lạnh lùng và nói:
- Muốn hắn sống thì đi nhanh đi.
Vừa nghe xong câu nói của Bạch Hi Vân tên thị vệ ấy không hỏi thêm gì nữa,
chỉ đành làm theo lời cô nói.
- Công tử bên này.
Người dân ở đó chứng kiến tất cả không nhịn được mà nói những lời hoa mỹ dành cho cô và tài năng của cô.
- Vị tiểu thư này thật giống tiên nhân.
- Đúng đúng, khí chất của cô ấy thực sự rất giống một tiên tử.
- Cô ấy còn có thể cứu một người không quen biết. Tài đức hơn hẳn những người ở y quán này.
Thấy cô được mọi người ca tụng, khen ngợi vị trưởng quầy vừa rồi đã chế cười cô lại càng muốn dìm cô xuống.
Hắn nhìn cô bằng một ánh mắt không mấy xem trọng, không tin vào tài năng y thuật của cô, hắn lại tiếp tục khua môi múa mép.
- Giả vờ giả vịt.
Bạch Hi Vân dùng nội lực của mình, cô nhanh chóng đứng trước mặt của tên trưởng quây ấy.
Cô không kiên nể gì mà nắm lấy vạt áo của y. Chưa đợi hắn kịp phản ứng cô nhanh chóng nắm lấy cổ tay của hắn rồi bẻ ngược ra sau.
- Lương y như từ mẫu, y quán các người không tài không đức, nói thêm câu nữa ta cắt lưỡi người.
- A...A... A... Ngươi buông ta ra.
Lúc này hắn vẫn không biết sợ vì chưa biết thân phận thực sự của Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long. Hắn đang cố vùng vẫy để thoát khỏi tay cô nhưng vì nội lực của cô quá lớn hắn không thoát ra được, tự biết mình không thể thoát hắn nhịn đau rồi nhìn thẳng vào Bạch Hi Vân.
- Ngươi, ngươi không có vương pháp.
Người dân ở đây thấy cô đánh tên trưởng quầy ngang ngược ấy thì vô cùng hả hê mà đứng ngoài cổ vũ cô.
Bạch Hi Vân cười khẩy, cô khinh thường những lời hắn vừa nói mà ném hắn ra phía trước. Định ra tay thêm thì cô thấy bóng dáng quen thuộc của Hàn Gia Quý đang đứng hóng chuyện.
Hiểu chuyện Hàn Gia Quý liền cố ý nói lớn lên, khiến sự chú ý liền đổ dồn vào Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long.
- Nhiếp chính vương không ngờ ngài và Bạch đại tiểu thư lại xem thường vương pháp cơ đấy.
Nghe được những lời này, khi biết thân phận của hai người, tất thảy người dân ở đây vội quỳ xuống hành lễ với Đường Mạc Long và Bạch Hi Vân.- Tham kiến nhiếp chính vương gia, Bạch đại tiểu thư.
Nghe tới đây tên trưởng quầy ấy suy sụp ngã uỵch xuống đất, hắn quay qua định níu lấy vạt áo của Bạch Hi Vân để cầu xin nhưng tiếc thay Đường Mạc
Long nhanh hơn một bước đá cho hắn một cái làm hắn bay ra xa.
-
Mọi người không cần đa lễ.
Nói xong Đường Mạc Long liền nắm lấy tay của Bạch Hi Vân, hắn vừa điềm tĩnh vừa lau tay cho cô.
- Sao nàng lại tự ra tay thế này, BẨN !.
Bạch Hi Vân cười nhẹ nhìn Đường Mạc Long, " Vẫn có tính chiếm hữu cao như thế, nếu kiếp trước ta chọn huynh thì tốt quá rồi". Đột nhiên cô quay qua phía Ngọc Lan rồi nói nhỏ gì đó.
Xong việc cần dặn dò, Bạch Hi Vân quay qua nhìn tên trưởng quầy cặn bả.
- Nếu y quán này mở ra không phải để cứu người thì không cần mở nữa.
Tên trưởng quầy tái mét mặt mày tiến lại quỳ trước mặt của Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long, hắn vừa quỳ vừa van xin trông rất thê thảm hoàn toàn không giống với điệu bộ khinh người như ban đầu.
- Vương gia, Bạch tiểu thư xin hai người đừng làm như thế, dưới ta còn có mẹ già con nhỏ trong nhà chỉ có ta lo về vấn đề ăn uống ta cầu xin hai người đừng đóng cửa y quán của ta.
Bạch Hi Vân suy ngẫm gì đấy, nhưng cô không nói nhiều quay người đi về phía quán trọ lúc nãy hai người kia đi vào.Đường Mạc Long nhìn thấy quyết tâm của Bạch Hi Vân nên len lỗi ý định mua lại y quán đó.
Vừa định lên tiếng thì Ngọc Lan người hầu thân cận của Bạch Hi Vân tiến lại, trên tay còn mang theo giấy mực.
- Tiểu thư nhà ta sẽ mua lại y quán này.
Đường Mạc Long sau khi biết ý định của người yêu hắn không nhịn được mà
cười nhẹ. Hắn chính là thích cô vì sự nhân từ lương thiện ấy.
Người dân thấy tình cảm của hai người tốt thế, lại còn tốt bụng cứu giúp người khác thì cực kì tôn kính hai người họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]