Hai người làm sao thế, thấy ta không vui sao?
Lục Cẩn thấy Điền Khê Hà và Hàn Gia Quý có chút gượng gạo nên chủ động đứng dậy để làm dịu không khí lại. " Lần trước đến sơn trại của ta hai người này vẫn còn cười đùa vui vẻ mà, sao mới có mấy ngày không gặp mà bây giờ không khí quanh họ lại thành gượng gạo thế này rồi. Hay là hai người này lại cãi nhau rồi nhỉ? Xem ra vẫn là để ta ra tay giúp hai người giảng hoà đi, báo đáp lần trước giúp đỡ ta". Vừa suy nghĩ, Lục Cẩn không cẩn thận để lộ nụ cười gian trên mặt rồi còn cười thành tiếng.
Hehehe…
Thấy nụ cười quái dị của Lục Cẩn, mỗi một người có mặt ở đó đều quay lại nhìn Lục Cẩn bằng một ánh kỳ thị, trong đầu đều nghĩ một ý nghĩ giống nhau. " Tên ngày bị sao thế nhỉ, có vấn đề về đầu óc à ".
Nhận thấy có rất nhiều ánh mắt hướng về mình, nhưng những ánh mắt đó không phải sự ngưỡng mộ mà đều là ánh mắt của sự kỳ thị. Lục Cẩn lúc này mới chợt giật mình nhận ra, dáng vẻ ngại ngùng cất tiếng nói:
- Ta biết ta tuấn tú rồi, mọi người không phải nhìn ta như thế đâu.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đề cùng một động tác lắc đầu, cùng một lúc cất tiếng nói:
- Có bệnh thì khám đi.
Sau khi nghe những lời nói thật lòng của họ thì Lục Cẩn như hoá đá, trong lòng tự mình nghi ngờ về chính bản thân mình"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-lien-nhuom-do/2904060/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.