Chẳng biết tại sao, Trà Trà không có đẩy Tiêu Giang ra.
Cô chỉ là ngẩn ngơ.
Bàn tay Trà Trà run lên, cảm xúc trong lòng biến hóa không ngừng, cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng ấy.
Như chẳng dứt.
Trà Trà im lặng mà nhìn nhìn Tiêu Giang, bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt anh, rồi khàn khàn mà cất lời.
"Đừng khóc."
Tiêu Giang cũng ngẩn ngơ, anh buông Trà Trà ra, rồi chạm vào má cô, run rẩy mà cất lời.
"Trà Trà...em cũng khóc rồi?"
Mình cũng khóc sao?
Mình có sao?
Vậy thì...
Tại sao cơ?
Tại sao mình lại khóc cơ?
Trà Trà chạm vào khóe mắt mình, thì đúng thật, cô đang rơi nước mắt, nhưng mà chính cô cũng không biết mình đang rơi nước mắt.
Vì cô đang thương cảm cho người con trai trước mắt mình sao?
Một người như mình...
Thật sự sẽ biết thương cảm cho người khác ư?
Chắc là không phải đâu, chắc chỉ là do thân thể này quá dễ khóc thôi...
Trong lúc Trà Trà còn đang ngẩn ngơ thì Tiêu Giang như rối loạn đi, anh vội bế cô dậy, nhanh chân mà đi đến phòng ngủ, tìm lấy khăn giấy, nhẹ nhàng mà lau đi nước mắt trên khóe mắt Trà Trà.
Rồi im lặng hẳn đi, nắm lấy bàn tay cô đặt lên má mình.
Tiêu Giang nhắm mắt lại, anh dịu dàng mà cất lời.
"Hãy nghỉ ngơi đi, Trà Trà."
Trà Trà mấp máy môi như định nói gì đó nhưng cuối cùng, cô lại chỉ nhắm mắt lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-lien-hoa-nang-lai-bi-cam-tu/2528140/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.