Về nhà lúc tối muộn, Tô Trà Trà mệt mỏi mà ngáp một hơi dài. 
Cô thói quen mà kiểm tra phần tin nhắn của mình và Uy Đình, nhưng lại chẳng thấy cậu đã xem tin nhắn mà cô đã gửi cho cậu. 
Đã hơn 3 ngày rồi. 
Uy Đình vẫn chưa liên lạc với Trà Trà. 
Trà Trà cười nhạo một cái, cô lấy tay che đi mắt mình, trái tim đột nhiên nhói lên một chút. 
Nhưng chỉ là một chút thôi. 
Chỉ là một chút. 
Nó không đủ để khiến cô bận tâm. 
Bàn tay Trà Trà mò đến chỗ cất cuốn tiểu thuyết, nằm dài trên giường, cô đọc lại từ đầu cuốn tiểu thuyết ấy. 
Nhưng Trà Trà đột nhiên dừng lại khi đọc đến một trang nhỏ kì lạ mà cô chưa từng thấy bao giờ trước kia. 
{Tô Trà Trà ngẩng đầu lên, ánh mắt xanh biển ánh lên đầy mờ mịt, cô nắm chặt lấy đóa hoa nhỏ trong tay mình. 
Đóa hoa nhỏ đó là do một cậu bé trạc tuổi Trà Trà hái cho cô. 
Cậu có một mái tóc đen láy và đôi con ngươi màu bạc, y hệt là đá quý vậy. 
Nụ cười ấm áp dịu dàng, ánh mắt nhìn cô như thể cô là cả thế giới của cậu. 
Cậu ấy ngồi xổm xuống, hai bàn tay nhẹ nhàng mà nâng má Trà Trà lên, mi mắt cong cong, con ngươi màu bạc phản chiếu ra thân ảnh của cô, tràn đầy lưu luyến cùng nồng đậm không tha dưới đáy mắt. 
"Anh sắp phải đi xa rồi nên là..." 
"Trà Trà, em phải nhớ tên của anh nhé." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-lien-hoa-nang-lai-bi-cam-tu/2528125/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.