Chống người dậy, Tô Trà Trà im lặng mà đi về nhà.
Mặc kệ ánh mắt và lời bàn tán của những người qua đường.
Cô chỉ đỡ lấy cánh tay đang bị thương của mình, cúi đầu xuống, từ từ mà đi về.
Khi về đến nhà, Trà Trà lấy chút nước rửa sạch vết thương của mình rồi để đấy.
Cô không có băng gạc hay đồ băng bó.
Và cũng chẳng có tiền để mua những thứ ấy.
Cho nên cô lựa chọn để mặc vết thương ấy.
Để cơn đau xót làm cô bình tĩnh lại.
__________________________
Đã rất nhiều ngày Trà Trà không ăn gì rồi.
Cũng sắp đến ngày mà Hạt Tiêu nhỏ về nhà rồi.
Hốc mắt cô chỉ toàn là một màu mệt mỏi, mái tóc nhiều ngày không chút chải chuốt, vết thương đã kết vảy cùng vài vết bỏng nhỏ bé ở đầu ngón tay, đôi môi nứt nẻ trắng bệch đi, cổ họng khô khốc, khí sắc âm trầm ủ rũ.
Bàn tay nhỏ bé của cô được Hạt Tiêu nhỏ dụi đầu vào, cẩn thận mà liếm láp.
Trà Trà rũ mắt, ôm lấy Hạt Tiêu nhỏ vào lòng, rồi hôn nhẹ vào trán chú ta.
Đôi mắt xanh biển ánh lên đầy dịu dàng.
"Hạt Tiêu nhỏ..."
"Chị sắp phải đi rồi."
"Chủ nhân của em cũng sắp đến."
"Nếu em không phiền, đừng nói việc này với cậu ấy nhé."
"Chị sợ..."
"Nếu lúc đó."
"Chị phát hiện ra vẫn có người quan tâm đến mình."
"Chị sẽ không dám ra đi nữa."
Hạt Tiêu nhỏ nhìn chằm chằm Trà Trà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-lien-hoa-nang-lai-bi-cam-tu/2528121/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.