Thời Mạn bắt đầu sống tạm bợ ở một con hẻm nhỏ, hằng ngày chỉ có thể kiếm ăn bằng vài đồng tiền lẻ mà cô đã giấu trong người trước khi bị bắt cóc.
Mái tóc đen dài đã từng được chăm sóc cẩn thận của cô giờ cũng đã cắt cụt đi để đem bán lấy tiền, Thời Mạn như mọi khi, lại lang thang trong vô định, im im ắng ắng mà suy nghĩ rằng.
Bao giờ.
Thì cô sẽ chết.
Nhưng chẳng biết tại sao, hôm nay cô lại gặp được cô bé lúc trước, lần này cậu bé có mái tóc vàng cùng đôi mắt đen nhánh lúc trước kia ấy, đang vừa mắng cô bé vừa cẩn thận mà cột tóc cho cô ấy, dù miệng có mắng đến đâu, ánh mắt lại chứa chan đầy bất đắc dĩ yêu chiều đến vậy.
Thời Mạn lẳng lặng mà nhìn hai người.
Rồi chẳng biết tại sao, cô lại nghĩ rằng.
Nếu người bây giờ được cột tóc cho cô bé ấy.
Là mình thì thật tốt nhỉ?
Nhưng chưa để Thời Mạn suy nghĩ thêm một giây nào nữa, ánh mắt của cô lại va vào đôi mắt xanh biển của cô bé ấy.
Cô bé ấy dường như có chút sửng sốt, nhưng nhanh chóng thay thế là một cảm xúc vui vẻ đến lạ kì, mặc kệ cho cậu bé đằng sau bảo rằng cô bé đừng chạy nhanh như vậy, cô bé vẫn chạy vụt về phía cô.
Rồi mỉm cười thật tươi, giấu giấu diếm diếm mà đặt vào tay Thời Mạn một chiếc túi nhỏ.
Lúc này cậu bé kia cũng bắt kịp, cậu vội nắm lấy tay cô bé, kéo cô bé ấy vào lòng cậu, tràn đầy cảnh giác mà nhìn cô.
Nhưng cô bé ấy vẫn mỉm cười thật tươi, đầu ngẩng lên rồi cất lời với cậu bé kia ấy.
"Uy Đình, cậu ấy không phải người xấu đâu."
Cậu bé được gọi là Uy Đình đấy hơi nhíu mày rồi nhẹ bĩu môi, nhưng ánh mắt nhìn cô chẳng còn tràn đầy cảnh giác như trước, mà chỉ cúi đầu xuống, đáp lại lời của cô bé kia.
"Tớ biết rồi."
"Mà giờ đã muộn rồi, nếu cậu không muốn bị đánh đòn thì mau về thôi."
Nụ cười của cô bé ấy thoáng chốc đã dập tắt, đáy mắt hiện lên chút sợ hãi, cô bé ngay sau đó chỉ đáp lại Thời Mạn bằng một cái gật đầu thay cho lời tạm biệt, liền cầm lấy tay Uy Đình, cùng cậu ấy nhanh nhanh mà rời đi.
Lại để Thời Mạn một mình nơi ấy.
Cô im lặng mà cầm lấy túi đồ nhỏ trong tay mình, nhẹ nhàng mà lầm bầm.
"Tặng đồ cho một người đáng thương mà mình mới gặp vài lần."
"Trên đời..."
"Tại sao lại có người tốt bụng đến ngu ngốc như thế chứ...?"
Sau khi về lại "chỗ ở" của mình, Thời Mạn mở túi quà ấy ra rồi bất ngờ khi thấy trong đó...
Có một chiếc ví nhỏ màu hồng nhạt, trong chiếc ví ấy lại có một số tiền nhỏ đủ để Thời Mạn chi trả trong vài tháng, một quyển sổ và một cây bút nhỏ.
Thời Mạn ngồi im trong con ngõ nhỏ, cười mỉa một cái rồi cất lời.
"Tại sao..."
"Lại đối xử tốt với mình như vậy?"
"Là vì thấy mình đáng thương."
"Hay còn bởi vì lí do khác?"
"..."
Nhưng kể từ ấy, Thời Mạn lại chưa từng gặp lại cô bé một lần nào nữa.
Mà là bị một đôi vợ chồng trẻ nhận nuôi.
Họ là những người nông thôn đi lên thành phố bất quá chỉ vì thăm con, chẳng phải là loại người tốt lành gì cả.
Nhận Thời Mạn về nuôi, bất quá chỉ vì sắc đẹp của cô.
Và để sai bảo cùng làm con dâu nuôi từ bé cho đứa con trai ruột rà nhà bọn họ thôi.
Sau khi cùng bọn họ chuyển đến vùng nông thôn sống.
Thời Mạn mắt lạnh mà nhìn tất cả, cô chẳng phản kháng lấy một chút, mà chỉ vâng lời họ, làm họ cảm thấy hài lòng.
Rồi khi ở với bọn họ một hai năm để bọn họ mất đi cảnh giác, lại bí mật, không chút tiếng động.
Trốn đi mất.
Để trở lại nơi thành phố phồn hoa kia ấy.
Nơi mà cô đã từng lưu lạc mà sinh sống.
Ở nơi ấy.
Thời Mạn lại bất ngờ gặp lại thân ảnh của cô bé trước kia.
Cô bé ấy giờ đã cao hơn đôi chút rồi.
Đôi mắt xanh biển vẫn rực rỡ như cũ, vẫn lóa mắt như cũ
Nhưng chẳng biết tại sao, Thời Mạn lại chẳng thể di chuyển nửa bước.
Mà chỉ có thể ngẩn ngơ mà nhìn cô bé ấy.
Thật lâu và thật lâu.
Cho đến khi cô gái nhỏ ấy dường như cảm nhận được ánh mắt của Thời Mạn mà ngẩng đầu lên.
Rồi nhẹ nhàng mà mỉm cười.
Nhịp tim Thời Mạn đập nhanh đến nỗi mà tai cô ù cả đi, mọi thứ xung quanh dường như lu mờ đi.
Chỉ còn thân ảnh của cô gái bé nhỏ ấy, chạy đến gần cô, rồi nhẹ nhàng mà mở lời.
"Đã lâu không gặp."
Đúng vậy.
Đã rất lâu tôi không gặp được em rồi.
Ngón tay Thời Mạn giật giật, cô im lặng cúi đầu xuống mà nhìn cô gái nhỏ ấy.
Cô gái nhỏ dường như vẫn nhớ như in Thời Mạn, không hề cảm thấy cô ấy xa lạ chút nào, sau đó chỉ là nắm lấy bàn tay của cô, kéo Thời Mạn đi đến một công viên nhỏ.
Thời Mạn lúc ấy, chỉ là im lặng, mặc cô gái nhỏ muốn làm gì thì làm.
Cùng cô ấy dừng chân rồi ngồi lên một chiếc ghế công viên, Thời Mạn vẫn có chút ngơ ngẩn. Nghỉ ngơi trong phút chốc, cô gái nhỏ ấy rũ mắt xuống, bàn tay nhỏ bé lăn tăn mà nắm lấy đầu gối mình, đôi mắt xanh biển ánh lên có chút hoài niệm, rồi cô ấy nhỏ giọng nhẹ nhàng mà cất lời.
"Lúc đầu gặp cậu, chẳng biết tại sao chiếc băng cá nhân mình mua để dành cho mình dùng, lại tặng cho cậu nữa."
"Chỉ vì mình thấy rằng, cậu đang bị thương nè."
"So với một người chưa bị gì như mình, một người đang bị thương như cậu chắc chắn cần nó hơn rồi."
Rồi cô gái nhỏ khẽ bật cười một cái, ánh mắt dịu dàng đến lạ, tiếp tục mà cất lời.
"Thật ra mình không chỉ gặp cậu một lần từ lúc ấy, mà mình còn gặp cậu rất nhiều, rất nhiều lần nữa cơ."
"Mình thấy cậu cắt bỏ đi mái tóc của mình chỉ vì mưu sinh..."
"Rồi lại thấy cậu chẳng yên giấc mà ngủ trong con hẻm nhỏ kia ấy."
"Nên lần gặp tiếp theo, mình quyết định sẽ tặng cậu một số tiền dành dụm nho nhỏ của mình cùng một quyển sổ và chiếc bút nhỏ."
"Cậu có dùng nó chứ?"
Thời Mạn im lặng mà nhẹ lắc đầu một cái rồi nhàn nhạt mà cất lời.
"Quá quý giá."
"Chẳng nỡ dùng."
Cô gái nhỏ bật cười, đôi mắt cong thành hình trăng non, cô ấy cúi đầu xuống, tiếp tục mà cất lời.
"Đã lâu rồi, chúng ta chẳng gặp nhỉ?"
"Chắc chỉ tầm một hay hai năm thôi."
"Giờ nếu ta chia tay."
"Chẳng biết bao giờ mới gặp lại nên là..."
"Mình tặng cậu thứ này nha."
Khi vừa đứt lời, cô gái nhỏ lấy từ túi áo ra một chiếc kẹp tóc nhỏ, rồi khẽ khàng mà cài nó lên trên mái tóc của Thời Mạn.
Sau khi làm xong tất cả, cô ấy khẽ mỉm cười rồi cất lời.
"Mình đã mua nó cho cậu đấy, nó đính một chiếc kim cương màu đỏ, giống như là màu mắt của cậu, đẹp nhỉ?"
Thời Mạn ngơ ngẩn, cô chạm vào chiếc kẹp tóc trên đầu mình, trái tim đập như nổi trống, nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mắt mình, Thời Mạn khô khốc mà đáp lại.
"Đẹp."
"Rất đẹp."
Đẹp đến nỗi.
Mình muốn đem em ấy về nhà.
Giấu đi.
Chẳng muốn cho ai thấy.
- ----------------------------------------------
Mà cũng sau lần gặp ấy.
Thời Mạn lại chẳng thể gặp lại cô gái nhỏ ấy một lần nào nữa.
Thời Mạn bắt đầu tìm cho mình một công việc nhỏ.
Cô làm phục vụ trong một quán ăn.
Rồi dần dần, dần dần mà chuyển sang những nhà hàng khác lớn hơn.
Cô đã làm việc rất lâu.
Rất lâu.
Cho đến một ngày, vì thiếu nhân lực trong một bữa tiệc lớn, nhà hàng đã phân cho cô làm phục vụ bưng bê ở bữa tiệc ấy.
Và ở đó.
Thời Mạn đã gặp được người đàn ông ấy.
Cha của cô.
Ông ấy đi cùng một người đàn bà khác, bà ta trông rất đẹp cũng rất nhu nhược đáng thương, chẳng giống người mẹ điên kia của cô chút nào.
Thời Mạn đảo mắt, cô chẳng thèm chú ý đến họ nữa mà chỉ tiếp tục công việc bưng bê của mình.
Cho đến khi cha của cô.
Ông ta nhìn thấy Thời Mạn.
Ông ấy có chút sửng sốt, đôi mắt đỏ rực ánh lên đầy bất ngờ, nhưng nhanh chóng, ông ấy đã sửa lại biểu cảm của mình.
Rồi nói chuyện gì đó với người quản gia bên cạnh mình.
Thời Mạn liền biết chắc rằng.
Ông ta bắt đầu nghi ngờ cô rồi.
Đôi mắt đỏ rực này.
Chẳng mấy ai có được đâu.
Nhất là một con bé phục vụ bằng tuổi người con gái đã mất tích của ông ta chứ.
Ngay lập tức, người quản gia ấy đi về phía Thời Mạn, rồi cho gọi cô đến một căn phòng riêng.
Mà ở đó, sau khi đợi trong phút chốc cô gặp được cha của mình.
Ông ta giả vờ trò chuyện một lúc rồi lúc tiễn cô về, bí mật mà lấy một sợi tóc của cô.
Thời Mạn chú ý đến điều đấy, nhưng cô chẳng vội vạch trần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]