Editor: m
7.
Khi Niên Thụy Minh quay về, Hiểu Dao đã ngồi xổm dưới đất ngây người hồi lâu.
Hắn đi qua nhặt xác cái mặt nạ lên, đoạn hỏi: “Sao vậy?”
Hiểu Dao không đáp, chỉ lẩm bẩm: “Ta nên hiểu từ lâu, nên hiểu từ lâu.”
Y mềm yếu thế này, hiển nhiên sẽ khiến người ngoài lộ dục vọng muốn ức hiếp, tên môn chủ kia cũng không ngoại lệ.
Niên Thụy Minh ngó nghía y, rồi lại nhìn đồ trong tay, sáng tỏ nói: “Ngươi đang học ta làm mặt nạ à? Không khéo tay cũng chẳng sao đâu, về ta sẽ từ từ dạy ngươi.”
Hiểu Dao hít một hơi thật sâu, y chưa từng nghĩ rằng giải cứu bá tánh thì phải đối mặt với nỗi tuyệt vọng nặng nề bực này.
Ta còn có thể chống đỡ bao lâu nữa đây?
Y khẽ cụp mi, khóe miệng giương lên nụ cười khổ, bèo còn có dòng nước để mà dựa vào, y thì sao? Niên Thụy Minh cảm nhận được nỗi thương tâm của y, thoáng do dự, bèn nhẹ nhàng ôm bờ vai y.
“Đừng sợ, mọi chuyện đều đã có ta.”
Đầu ngón tay Hiểu Dao run lên, cảm động nghiêng đầu đi, đúng vậy, còn có giáo chủ yêu y thắm thiết.
Rồi lại nghe thấy Niên Thụy Minh nói tiếp: “Ngươi thân thể có bệnh kín, tay chân không linh hoạt, ăn nói ngắc ngứ cũng chả sao cả, đường đường là thánh giáo chúng ta chẳng lại lẽ lại không nuôi nổi một Thánh tử sao?
“…”
“Sao ngươi lại đá ta?”
8.
Chân Niên Thụy Minh khập khiễng tham gia đại điển kế nhiệm.
Mỗi ngày Hiểu Dao chỉ lo nhìn thân thương phận, đâu cầu nguyện được miếng nào, “ê a” vài câu qua loa, đổ hết cả chậu nước thánh ra ngoài.
Giáo chủ trẻ lập tức bị giội đầy đầu đầy cổ, cả người ướt đẫm. Hắn nhớ lại tình cảnh lúc mới gặp khi mũi chân Hiểu Dao chạm xuống hồ nước, vừa lau mặt vừa nói: “Nước rửa chân của ngươi à?”
“…”
Bầu không khí trầm xuống, hiện trường tức khắc đóng băng.
Không ai nói gì, cũng chẳng có người dám nói. Động tác tất cả đều nhất trí chăm chú nhìn Hiểu Dao.
Hiểu Dao bĩu môi nói: “Đâu chỉ mỗi rửa chân, còn tắm gội qua nữa.”
Mọi người lại đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, riêng chỉ có mỗi môn chủ càng khâm phục y hơn là đứng dậy, rồi bịch một phát quỳ xuống.
“Hóa ra Thánh tử đã nhận nước thánh rửa tội, thánh giáo chúng ta có hi vọng chấn hưng rồi!”
Hắn ta quỳ, những môn chủ phía sau trao đổi ánh mắt, cũng quỳ xuống theo. Nhất thời, tựa sóng gió to quét qua rừng, bình bịch cả tràng quỳ gối.
“Giáo chủ vạn tuế, Thánh tử vạn tuế!”
“Giáo chủ vạn tuế, Thánh tử vạn tuế!”
“Giáo chủ vạn tuế, Thánh tử vạn tuế!”
Đối mặt với tình cảnh này, trong đầu Hiểu Dao chỉ có một ý nghĩ.
Bọn họ quả thực đều mê đắm ta.
9.
Giáo chủ trẻ ướt sũng hoàn thành đại điển, khi hắn thay quần áo xong rồi ra khỏi phòng, trên tay cầm một miếng vải bố xanh lá.
“Ta lại làm cho ngươi một chiếc mặt nạ khác này, thích không?”
Hiểu Dao biết hắn đang vụng về lấy lòng mình, nhưng lý trí và tình cảm của y không cho phép bản thân nhận ý tốt của hắn.
“Quá xấu, không thích.”
“Xấu á?” Niên Thụy Minh giơ miếng vải xanh lên, “Ta thấy rất đáng yêu mà.”
Thế mà hắn còn cắt một ra một khuôn mặt tươi cười!
Thế này, Hiểu Dao càng không muốn nhận. Y mặt không biểu tình gì đã đẹp đến cùng cực rồi, cười rộ lên chẳng phải còn sáng chói hơn nhật nguyệt ư.
Hiểu Dao ảm đạm nói: “Ta sợ mình sẽ đẹp đến khóc.”
Cái túi da xinh đẹp này với y là gông xiềng nặng trịch xiết bao, y đẹp bao nhiêu, tâm sẽ càng đau đớn bấy nhiêu.
Niên Thụy Minh ngẫm nghĩ, đoạn trấn an nói: “Ngươi chỉ cần chú ý gọn gàng sạch sẽ, thường xuyên tắm giặt thay quần áo, sửa soạn bản thân thật tốt, cũng sẽ không xấu đễn nỗi nào, tự nhiên xứng với mặt nạ của ta ngay.”
“…”
“Sao ngươi lại chọc mắt ta?”