May mắn, chính mình quyết đoán thỉnh người thu lưu, nếu không sẽ đối mặt với mưa gió lạnh lẽo bên ngoài, rất thảm! Quan Thuyền hữu hảo đem đồ ăn vặt còn lại đều mở ra mời Kiều Vọng Song ăn. Nội tâm của tiểu Song giờ phút này khổ sở không có người hiểu, may mà giờ phút này vẫn có người cùng với mình... Tỷ tỷ bên cạnh bộ dạng thật sự xinh đẹp linh nhã, siêu việt hơn so với tất cả những người nàng từng gặp qua. Yên lặng nhìn dung nhan đang cười khẽ của nàng, nhất thời si mê kinh ngạc. 
Quan Thuyền vỗ vỗ cái đầu nhỏ nhắn, cười nói: "Nhìn cái gì đấy, mau ăn đi! Đúng rồi muội có biết mưa sẽ kéo dài bao lâu không? Tỷ mượn phòng bếp đun chút nước ấm có thể chứ?" 
Kiều Vọng Song lấy tóc che đi hai tai ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu: "Ăn cơm chiều xong, muội giúp tỷ tỷ đun vậy." 
"Thật sự là hảo hài tử." Nàng lại cười tủm tìm sờ đầu của tiể Song. Nơi này giờ là mùa thu, trên người nàng chỉ có một lớp áo, thật sự không chịu được gió thu lạnh, muốn mở miệng mượn Kiều Vọng Song một chiếc áo nhưng lại thấy cô bé cũng chỉ có một chiếc áo vải thô màu vàng đệt bằng cây gai. Hẳn là còn khó chịu đựng hơn mình. 
Tình cảnh trước mắt rõ ràng như thế, nhà của tiểu Kiều cô nương thật sự khó khăn. 
Kiều Vọng Song khẽ nhảy xuống giường, lôi kéo cánh tay áo của nàng, đi về hướng vách tường đen xì. Nơi này nối liền với gian phòng bếp. Vài cái bếp lớn đen 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hop-trung-thien-xa-phu/251857/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.