“Reng… Reng…” Tiếng chuông vang lên vừa như một ly cafe mạnh đánh tan cơn buồn ngủ, lại vừa như một liều thuốc kích thích làm những tế bào trong cơ thể không ngừng gào thét.
Ngay lúc Hạ An và mọi người bắt đầu dọn tập sách và suy nghĩ hôm nay trời đẹp như vậy nên đi chơi hay về nhà, thì giọng nói từ trên bục giảng vang lên:
“Chúng ta ráng thêm năm phút nữa thôi rồi mình nghỉ nha cả lớp!”
Nghe thấy vậy, mọi người không hẹn mà cùng gục xuống. Có giáo viên quá tâm huyết cũng không tốt lắm, Hạ An chán nản nghĩ thầm.
Sau hai tuần thi dồn dập thì hôm nay là ngày mà bọn học sinh mong đợi nhất, một ngày sự lười biếng lên ngôi.
Mới sáng hôm qua cô và đám bạn còn lên kế hoạch sẽ cùng nhau đi vi vu khắp Sài Gòn rồi cùng trốn làm vài lon thì buổi tối đã nhận được tin dữ.
Nhóm chat vắng vẻ đã lâu không hoạt động bỗng sáng lên một dòng thông báo: "Chào mấy đứa, lớp mình còn thiếu mấy bài nữa, mấy đứa ráng ngày mai mình học một bữa nữa cho đủ nha. Kiến thức này có trong kì thi sắp tới nên phải có mặt đầy đủ nha!" kèm biểu tượng mặt cười.
Lúc ấy cả thế giới của Hạ An như đã sụp đổ. Vốn dĩ mọi chuyện sẽ không tệ lắm nếu như thầy An, giáo viên phụ trách bộ môn văn lớp cô không bị bệnh, và người dạy thay thầy ấy không phải là thầy Dũng Lâm, tiến sĩ gây mê trong mắt mấy đứa lơ mơ như cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hop-tro-choi/2960096/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.