Cũng đã lâu rồi Thành Phước mới lại trải nghiệm cảm giác rượt đuổi "thống khoái" trong sân trường như thế này. Từ lúc bước vào lớp mười hai thì thời gian trở nên gấp rút đến độ chẳng kịp thở. Vậy nên dù cậu có dùng cả ngày để học thì cũng chẳng đủ để giải quyết hết bài tập được giao, nói chi thời gian vui đùa.
Nếu là ngày thường thì được chạy nhảy vài vòng sân đã làm cậu cảm thấy mĩ mãn nhưng ở hoàn cảnh này nó không thể làm cậu vui vẻ nỗi. Dù gì chẳng ai có thể cười được khi có một đám "người" phía sau có thể kết thúc sinh mạng của mình bất cứ lúc nào. Nếu có, vậy chắn chắn người đó không phải cậu.
Thành Phước chạy không ngừng nghỉ, vừa chạy lại vừa đẩy hết mọi thứ có thể để chặn bọn chúng. Mãi đến khi những tiếng gào thét in ỏi biến mất hẳn, cậu mới dừng lại. Quả nhiên phía sau không còn bóng dáng của chúng. "Thành công rồi!", Thành Phước thở phào nhẹ nhõm, những lo lắng nãy giờ cuối cùng cũng được giảm bớt. Bây giờ cậu chỉ hi vọng mọi người sẽ thuận lợi đi tới nơi an toàn.
Nhưng Thành Phước cũng không dám thảnh thơi quá lâu, dù gì cậu cũng hiểu rất nhanh chúng sẽ đuổi kịp, cậu không muốn những công sức của mình, niềm hi vọng của cả nhóm phó thác chỉ vì một chút lơ là mà bị hủy hoại. Đến lúc ấy có khi phải trả giá bằng cả sinh mệnh. Vừa thở dốc vừa vội vã lia mắt xung quanh, rất nhanh Thành Phước đi đến bồn cây gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hop-tro-choi/2960094/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.