Phía sau lưng, tòa thành trống kia đã xa dần, giấc mộng Vương hầu của một gian thần cũng dường như đã lùi xa. Hoắc Ngôn Sơn ngồi sau Hoa Nhi quay đầu nhìn lại, lửa cháy ngút trời, mấy chục năm nỗ lực đã thành tro bụi.
Ngọn lửa lớn khiến dân chúng sống ở xa kinh ngạc, có người đứng trước cửa nhà mình ngẩng đầu nhìn, miệng lẩm bẩm: "Cái gì đang cháy vậy?"
"Còn có thể là gì nữa? Trước đây không phải có người nói rằng nơi đó có một tòa thành sao?"
"Tòa thành đó trông như thế nào?"
"Chưa ai từng thấy cả."
Chưa kịp trình diện thế gian, đã không còn nữa.
Hoắc Ngôn Sơn không nói một lời, để mặc Hoa Nhi kéo mình lên thuyền, hai người trôi dạt về phương xa. Trăng sáng vằng vặc trên đầu, Hoắc Ngôn Sơn ngẩng đầu nhìn, trăng này lại giống trăng trên núi Hoắc Linh. Quả là người biết tiến biết lùi, trong tình thế hỗn loạn bất an hiện tại, hắn quyết định từ bỏ phụ thân mình trước tiên.
Dù trong lòng chất chứa nhiều oán hận với phụ thân, nhưng lúc thực sự quay lưng lại với ông ta, hắn vẫn không khỏi bất an.
"Thật ra ngươi tốt nhất nên đi tìm phu nhân của ngươi, trăm vạn binh tinh nhuệ của nàng ở Điền Thành, ít nhất có thể bảo vệ ngươi an toàn. Còn ta, ta tự biết lo liệu." Hoa Nhi dùng chân đá nhẹ Hoắc Ngôn Sơn một cái, vẻ lưu luyến thật khiến người ta xúc động. Hoắc Ngôn Sơn động lòng, vô thức muốn đưa nàng đi cùng.
"Binh tinh nhuệ của phu nhân ta đã trên đường rồi." Hoắc Ngôn Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682105/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.