Vô số mũi tên như mưa bắn về phía Cốc Vi Tiên, ông lún sâu trong bùn không thể nhúc nhích, chỉ có thể vung kiếm trong tay, đánh bật mũi tên ra. Một mũi tên bắn trúng cánh tay ông, ông cảm thấy nóng rát, máu chảy không ngừng.
Cốc Vi Tiên nhận ra mình có lẽ sẽ chết ở đây. Ông nhớ đến phụ thân mình, lúc chết mắt vẫn nhìn về kinh thành, vậy kinh thành ở đâu? Ông vừa chống cự vừa nhìn xung quanh, cố gắng phân biệt hướng thành Yên Châu.
Cốc Vi Tiên đã trải qua khoảng thời gian dài nhất trong đời mình ở ngoài Yên Châu, bên bờ sông Ngạch Viễn, trên núi Đầu Sói. Trước đây, ông theo phụ thân chinh chiến, từ nơi này đến nơi khác, từ một người vô danh tiểu tốt trở thành một thiếu niên tướng quân lừng lẫy. Ông nghĩ đời mình sẽ mãi như vậy, không bao giờ ở lâu một chỗ, cũng không bao giờ bị vây hãm ở bất cứ nơi nào.
Núi Đầu Sói này, một lần mắc kẹt đã gần tám năm.
Cốc Vi Tiên thường nhìn mình trong gương, thiếu niên tướng quân dần mất đi vẻ non nớt, tóc mai cũng điểm vài sợi bạc. Ông căm hận khôn nguôi, trong thế gian xấu xa này muốn tìm một chân tướng, một công lý, ông mơ ước được tự tay vuốt mắt cho phụ thân, để linh hồn người được tự do.
Ông nhớ khi còn nhỏ, lần đầu tiên cầm đao cưỡi ngựa, cau mày giận dữ, tiếng reo hò trên thao trường như muốn lật tung trời. Mẫu thân ông nói: "Ta không cho nó đi đánh trận, Cốc gia có một người không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682103/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.