Chiến thần Thát Đát A Lặc Sở và đại tướng quân Cốc Vi Tiên của Cốc gia quân chỉ cách nhau vài bước. Diệp Hoa Thường nghe thấy tiếng "đứng lại" thì cười hỏi A Lặc Sở: "Trà Luân khát rồi phải không? Vậy ngồi xuống uống trà đi! Trà ở đây ngon lắm, lâu rồi ta chưa uống được trà ngon như thế."
A Lặc Sở đưa tay Trà Luân cho Diệp Hoa Thường, từng bước đi về phía Cốc Vi Tiên. Khứu giác nhạy bén của chiến thần nhận ra nam nhân này không tầm thường. Mặc dù cách ăn mặc, vóc dáng của hắn đều giống người Thát Đát, thậm chí trên người còn phảng phất mùi cừu, nhưng A Lặc Sở vẫn cảm thấy hắn không tầm thường, không tầm thường ở chỗ nào? Đôi mắt của hắn quá sáng.
A Lặc Sở quá quen thuộc với đôi mắt của người Thát Đát trưởng thành, ánh mắt u ám vì rượu chè triền miên, tuyệt đối không thể có thứ ánh sáng như vậy. Hắn đi đến trước mặt Cốc Vi Tiên, dùng tiếng Thát Đát hỏi: "Ngươi là người ở đâu?"
Cốc Vi Tiên vội vàng đứng dậy, dùng tiếng Thát Đát trả lời: "Nhà ta ở đồng cỏ ngoài thành." Ông vừa nói vừa ra hiệu chỉ cho A Lặc Sở, thậm chí hơi cúi người. Trước đây họ cũng từng gặp mặt, nhưng A Lặc Sở hoàn toàn không nhận ra ông. Có lẽ trong lòng A Lặc Sở, Cốc đại tướng quân không nên có dáng vẻ nhếch nhác như thế.
Giờ A Lặc Sở nhìn lại ánh mắt của Cốc Vi Tiên, cũng cảm thấy không còn sáng nữa, sự đa nghi của hắn đã thu lại, nhưng vẫn hỏi Cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682099/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.