Đi qua khu rừng đó, cứ đi thẳng về phía trước, ở nơi sắp ra khỏi thành có một bãi phế tích. Đống đổ nát đó là phế liệu còn sót lại trong quá trình xây thành, chất đống bừa bãi, vốn định đợi khi tuyên cáo thiên hạ sẽ chở đi. Không ngờ có kẻ liều lĩnh, đào một đường hầm bên dưới.
Hoắc Ngôn Sơn nhảy xuống, đường hầm chật hẹp, chỉ đủ cho một người khom lưng bò qua. Người đó có tay nghề rất giỏi, bên trong đường hầm âm u ẩm ướt, không biết dùng cách gì mà nén đất chắc đến mức không rơi vụn xuống.
Đây là một đường hầm không có lối về, chỉ có thể bò thẳng về phía trước, muốn quay lại phải bò lùi từng bước. Hoắc Ngôn Sơn bò một đoạn đã đau lưng mỏi gối, mệt mỏi lùi ra, sau đó ra lệnh cho người khác xuống. Hắn muốn biết đường hầm đó rốt cuộc đã đào đến đâu rồi.
Mười năm.
Người đó nói hắn đã đào mười năm.
Mỗi khi đêm khuya thanh vắng, hắn dùng sức lực còn lại trong ngày đi đến bãi phế tích, nhảy xuống, không ngừng đào. Càng về sau, càng bò xa, càng tốn sức, càng mất thời gian, động tác càng chậm.
Hắn thật lợi hại, đã đào ra ngoài thành, đào đến một trang viên. Gia đình trang chủ nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vác cuốc chạy ra bắt trộm, thấy đám người đứng ngoài hàng rào thì sửng sốt.
"Các ngươi... các ngươi là ai?" Chủ nhà che chắn thê nhi phía sau, gắng gượng hỏi lớn.
"Đi ngang qua." Hoắc Ngôn Sơn tùy tiện trả lời, rồi cười hỏi chủ nhà: "Ngươi có biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682096/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.