"Ngươi muốn làm gì?" Hoa Nhi lùi lại đến cửa sổ: "Hoắc tướng quân giờ khá lắm, thủ đoạn hèn hạ dùng càng thành thạo!"
Hoắc Ngôn Sơn khẽ phất tay, thị vệ liền tiến lên chặn đường Hoa Nhi. Hoa Nhi nhìn xuống phố đông người như mạng nhện, nhảy xuống e rằng cũng khó thoát. Nhưng nàng không hề hoảng sợ, ngược lại còn ngồi phịch xuống ghế, nhìn Hoắc Ngôn Sơn châm chọc.
"Mang đi." Hoắc Ngôn Sơn ra lệnh, người của hắn tiến lên một bước, kéo Hoa Nhi đứng dậy. Hoắc Ngôn Sơn nói với Hoa Nhi: "Xin lỗi rồi, mềm không được thì phải dùng cứng."
Hoắc Ngôn Sơn mấy năm nay nếm mùi quyền lực, ở Điền Thành, ở Giang Nam, ai gặp cũng cung kính, những thứ hắn muốn, người khác đều dâng lên hai tay. Chỉ có Hoa Nhi trước mặt, ba lần bảy lượt đối đầu với hắn, tấm chân tình của hắn nàng coi như cỏ rác. Bây giờ hắn muốn xem, nàng rốt cuộc bất khuất đến mức nào.
Một nhóm người vừa đến cửa, liền thấy Phi Nô đã đợi sẵn ở đó. Hoắc Ngôn Sơn khinh thường Phi Nô, trong mắt hắn, Phi Nô chỉ là một mạng hèn, một con chó, luồn cúi trước mặt hắn. Hai năm nay Phi Nô đắc thế, hắn nhất thời không làm gì được Phi Nô, vừa nhìn đã cảm thấy Phi Nô như cái rỉ mũi không thể vứt bỏ, thật ghê tỏm.
Lúc này Phi Nô chặn đường bọn họ, Hoắc Ngôn Sơn liếc nhìn, quát: "Cút đi."
"Người này phải để lại cho tiểu nhân, tiểu nhân có việc cần dùng."
"Người là ta bắt, đến lượt ngươi sao?" Hoắc Ngôn vốn ôn hòa, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682088/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.