Phi Nô từ nhỏ đã thông minh và lanh lợi hơn người. Ở ngõ Liễu, nhà nào làm rơi đồ qua tường là y như rằng gọi: "Phi Nô! Leo tường!"
Chẳng biết hắn học được tài năng đó ở đâu, nhưng chỉ vài lần là đã leo được lên tường, trèo cây, xuống sông mò cá. Dáng người gầy gò, hắn như một con khỉ đất thoăn thoắt len lỏi qua các phố lớn ngõ nhỏ của thành Yên Châu. Tin tức nào nên nghe lướt qua tai, tin nào cần ghi nhớ trong lòng, hắn đều biết rõ. Cuộc sống dần khó khăn, nhưng hắn không chết đói. Hắn dẫn theo mấy đứa trẻ trong ngõ Liễu đi khắp thành kiếm sống. Người tốt hắn nhận ra, kẻ xấu hắn cũng chẳng sợ. Những năm đó, bọn họ không chết đói, phần lớn nhờ vào hắn.
Người già thường nói: "Đừng thấy Phi Nô số khổ mệnh hèn, nhưng hắn giống cỏ dại, không dễ chết. Ngày sau có lẽ còn làm nên đại sự."
Đại sự là gì, Phi Nô không rõ. Hắn bị cuốn vào một hoàn cảnh mù mờ, chật vật cốt chỉ để sống sót. Đôi tay hắn đã nhuốm đầy máu, trái tim cũng chai sạn, chỉ khi gặp người ngõ Liễu, mới tìm lại chút hơi ấm con người.
Triệu Diệp và Phi Nô vốn nên là một người đứng nơi sáng, một người nơi tối, nhưng giờ đều đứng trong bóng tối. Phi Nô hiểu, họ có chung mục tiêu: ám sát.
Ám sát, cả hai đều vì ám sát.
Vậy Phi Nô đã giết người đó như thế nào? Người đó e rằng có võ nghệ cao cường, đương nhiên không thể dễ dàng ra tay giết hạ hắn. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682073/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.