Trong lúc họ động phòng, cách đó mấy ngàn dặm, bên bờ sông Ngạch Viễn, một nữ nhân đang cố sức bước đi trong gió tuyết lạnh.
Mặt người đó bị lạnh đến đỏ ửng, nhìn kỹ vẫn thấy được khuôn mặt xinh đẹp của cô. Lúc này trên thảo nguyên, ánh bình minh vừa ló dạng, nhuộm hồng lớp tuyết trắng bạc.
Cơn gió lốc mạnh mẽ thổi qua cánh đồng tuyết mênh mông, nhưng cô rõ ràng không sợ, cứ cúi đầu chống chọi với giá rét, thỉnh thoảng ngẩng lên xác định hướng đi. Tiếng gọi ầm ĩ sau lưng đã bị gió cuốn đi, cô không nghe thấy. Cô chỉ nghĩ cứ tiến lên, đi mãi, cho đến khi về được nơi đóng quân của phu quân mình, đến bờ bên kia quê hương mình.
Xa xa có một đôi mắt xanh sẫm, lặng lẽ chờ trong bóng đêm. Cô không hề sợ hãi, mà tìm đá đánh lửa, định đốt một đống lửa trại dưới gốc cây trơ trọi trên đồng tuyết. Nhưng gió quá lớn, xung quanh cô không có vật che chắn nào, không thể đốt lửa lên được. Thế là cô rút con dao găm ra.
Chuyện sống chết đã không còn trong suy nghĩ của cô, nhưng cô không cam lòng bị một con sói ăn thịt. Cho dù chết, con sói đó cũng đừng hòng được lợi. Cô nghĩ vậy, nắm chặt dao găm, chậm rãi bước tới.
Con sói chậm rãi tiến đến gần cô, sau khi nó di chuyển, cô nhìn thấy phía sau nó còn có rất nhiều đôi mắt xanh lè. Cô nhớ ra, sói quanh vùng này không đi lẻ loi.
Cô nghĩ: Bọn Thát Đát hung ác như vậy, cô còn chưa chết, giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682068/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.