Đêm đó Bạch Tê Lĩnh đã có một giấc mơ.
Hắn mơ thấy ác mộng không có gì lạ, nhưng cũng chẳng dễ chịu gì. Bởi vì đó đều không phải là giấc mơ đẹp: máu đỏ, xương khô, khuôn mặt xấu xí và những dòng suối bẩn thỉu. Mỗi khi tỉnh giấc từ cơn ác mộng, hắn đều cảm thấy chán ghét cái thế gian thối nát này.
Đêm đó, giấc mơ của hắn lại khác.
Hắn mơ thấy một chiếc kiệu cưới màu đỏ rực, những khuôn mặt tươi cười của người qua đường, Tạ Anh rải bạc một cách uể oải, còn Liễu Công ôm một chiếc hộp gỗ đựng giấy tờ nhà đất. Hắn háo hức định vén rèm kiệu, lại bị một thị nữ lạ mặt ngăn lại, thị nữ nhắc nhở hắn giờ lành chưa đến, lúc này vén rèm sẽ làm hỏng nhân duyên.
Hắn bực bội rút tay lại, lơ đễnh trở về lưng ngựa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc kiệu đỏ giữa tiếng chiêng trống rộn rã. Hắn tự hỏi không biết chiếc kiệu có lắc lư không, liệu người trong kiệu đang ngủ hay thức. Chắc hẳn nàng đã ngủ rồi. Nàng quanh năm chinh chiến, mỗi khi rảnh rỗi là phải nghỉ ngơi. Với nàng, không gì quan trọng hơn một giấc ngủ ngon. Hắn lại cảm thấy bất an, hoang mang khó hiểu, cảm giác có điều gì đó không ổn. Đêm đó, tiệc cưới của Bạch nhị gia diễn ra trên bờ sông Thập Lý ở kinh thành. Hắn say bí tỉ bước lên thuyền hoa, cuối cùng cũng vén tấm mạng che mặt nàng lên.
Hắn lập tức tỉnh táo lại. Người dưới tấm mạng che mặt kia hoàn toàn không phải nàng. Hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682066/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.