Lâu Kình nghe vậy cười lạnh: "Phụ hoàng đối xử với ngươi không tốt sao?" Hắn vẫn nhớ như in hồi nhỏ, lão già bất tử đó đã phạt hắn quỳ, bắt hắn học theo thất đệ. Lão già bất tử đó đã nói gì? Nếu các hoàng tử đều như Lâu Đề, ông ta sẽ rất vui. Từ đó về sau, Lâu Kình chỉ làm một việc, là làm phụ hoàng của hắn vui lòng. Phụ hoàng thích nhi tử như thế nào, hắn sẽ làm nhi tử như thế đó. Hắn đã nhẫn nhịn rất khổ sở, tưởng rằng sau hôm nay sẽ không cần nhẫn nhịn nữa, nhưng lão già bất tử kia tự dưng sống lại.
Lâu Kình không muốn bị người khác kiềm chế, nhưng chừng nào lão già bất tử kia chưa nhắm mắt, hắn sẽ không yên tâm. Hắn không chịu thừa nhận, cho đến tận bây giờ, hắn vẫn sợ phụ hoàng của mình. Ngay cả khi ông ta nằm trên giường thoi thóp không ăn không uống, hắn vẫn sợ.
Hắn run rẩy hầu hạ hoàng đế, rồi quay lưng trút giận vào nơi ông ta không nhìn thấy. Tóm lại, hắn nhất quyết không chịu thừa nhận mình sinh ra đã là kẻ ác.
Lâu Đề không muốn tranh cãi với hắn, quay người bước ra ngoài, Lâu Kình cũng đi theo sau. Cung nhân thấy hai người đi trước đi sau, biết rằng có lẽ sẽ xảy ra xung đột, đều khéo léo lánh mặt.
"Thất đệ dừng bước!" Lâu Kình gọi Lâu Đề là thất đệ, nhưng lại dùng cây trâm cài tóc đã nghịch nhiều ngày đâm vào tay Lâu Đề. Lâu Đề vốn là người văn nhã không giỏi võ, tránh không kịp, tay bị đâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682042/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.