Hoa Nhi lần mò về phía góc tường, chẳng may giẫm phải thứ gì đó, nàng loạng choạng nép vào tường. Bên ngoài đột nhiên mưa như trút nước, kèm theo sấm chớp, căn phòng chợt sáng lên trong khoảnh khắc. Nàng nhìn thấy căn phòng, trong góc chất đống mấy thi thể, cùng với người đang ngồi đó.
Hoa Nhi bịt miệng, tưởng mình gặp ma.
Nàng nhớ ngày hôm đó, Bạch Tê Lĩnh đẩy cánh cửa chính khép hờ của Tôn phủ, những thi thể nằm la liệt trên đất. Tôn phủ bị diệt môn, nhưng Tôn lão gia bị cắt mất "của quý" lại ngồi ở đây. Toàn thân hắn đầy máu, nhe răng cười trong bóng tối. Trong ánh chớp, Hoa Nhi nhìn thấy cái miệng không răng của hắn và thanh đao cong trong tay hắn.
Nàng gần như không thở nổi.
Hoa Nhi đưa tay sờ vũ khí phòng thân, trống rỗng, không biết là đánh rơi trên đường hay vừa bị ai đó lấy mất.
Phía lão Tôn chợt có tiếng động, Hoa Nhi co rúm vào góc tường, nghe thấy giọng nói khô khốc của hắn: "Giết thêm một mạng nữa, ta sẽ được lên núi."
Hoa Nhi nín thở.
Nàng nhớ Phi Nô từng kể: Nếu muốn lên núi Hoắc Linh làm sơn tặc, trước hết phải trải qua một trận giết chóc, người sống sót mới được ở lại. Hoa Nhi từng nói đó là hành vi súc sinh, coi rẻ mạng người.
"Vì sao?" Nàng đè giọng hỏi, sợ bị lão Tôn nhận ra, dù hắn giờ đã điên loạn, khó lòng nhận ra nàng.
"Giết ngươi, lên núi."
"Nhưng ta không muốn lên núi, ta đến cầu bình an, cầu bình an cho người thân của ta."
"Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682026/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.