Ngày Bạch Tê Lĩnh khởi hành về kinh thành, thời tiết rất đẹp, người dân thành Yên Châu đứng hai bên đường xem náo nhiệt. Bạch nhị gia trở về thành Yên Châu náo loạn lâu như vậy, các thương nhân lớn nhỏ kẻ chết người bị thương, bọn họ nghĩ từ đó thành Yên Châu này mang họ Bạch.
Bạch Tê Lĩnh vẫn ngồi trên cỗ xe ngựa nạm ngọc như xưa, nghênh ngang diễu phố, nghe thấy tiếng người nhổ nước bọt vào mình, bèn thò đầu ra, lạnh lùng liếc nhìn. Mùa đông hiu quạnh, xuân tháng ba dâng trào, ánh mắt hắn được hơi ấm mùa xuân làm dịu đi vài phần, nhìn thấy người đứng trước bức tường xám, mặc bộ váy mới của Bạch phủ, nhảy chân sáo vẫy tay tạm biệt hắn.
Xe ngựa của A Hủy đi chậm hơn một chút, mẫu thân hắn kéo Tiểu Song đuổi theo xe, Tiểu Song lớn tiếng gọi: "Ca ca! Ca ca!" A Hủy chưa từng rời nhà, không dám quay đầu lại, sợ quay đầu lại sẽ rơi lệ.
Hoa Nhi nhanh chân chạy đến bên cạnh hắn, đi theo cỗ xe ngựa đó. Nàng nói: "A Hủy ca ca, năm sau sinh thần muội, huynh có về nấu cho muội một bát mì không?"
"Hoa Nhi muội muội, dù huynh không về, muội cũng sẽ có mì trường thọ. Huynh đã nói chuyện với chưởng quầy quán ăn rồi, huynh để lại cho ông ấy một trăm đồng, mỗi năm sinh thần của muội đều có một bát mì thêm trứng thêm thịt, đủ cho muội ăn mười năm."
Hoa Nhi nghe vậy cười, lớn tiếng nói: "A Hủy ca ca, huynh không cần sợ Bạch nhị gia. Bạch nhị gia chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682020/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.