Ban đêm đánh canh, đến phố trước Bạch phủ, Hoa Nhi ném cái mõ cho A Hủy: "A Hủy ca ca, huynh điểm canh đi, ta không hô nữa."
"Vì sao?"
"Lười hô."
Hoa Nhi không muốn chơi đùa với Bạch Tê Lĩnh nữa, hắn không phải muốn yên tĩnh sao? Cho hắn! Bên trong, Bạch Tê Lĩnh vẫn mặc nguyên y phục nằm nhắm mắt trên giường chờ nàng hô, bên ngoài lại hoàn toàn yên tĩnh.
"Đêm nay người đó không đi đánh canh sao?" Hắn hỏi Tạ Anh.
"Có đi. Vừa nãy thuộc hạ nhìn ra ngoài thấy cô ấy đi theo sau A Hủy."
"Vậy sao không hô?"
Câu hỏi này làm Tạ Anh không biết phải trả lời ra sao, hắn suy nghĩ hồi lâu mới đáp: "Chắc là cảm thấy cứ hô mãi như vậy có lỗi với sự hào phóng của Nhị gia. Nhị gia ngủ đi! Cô ấy chắc sẽ không hô nữa đâu."
"Thưởng cho cô ta. Bảo cô ta sau này im miệng."
"Tuân lệnh."
Tạ Anh liền ra ngoài, chặn Hoa Nhi lại, lấy ra một túi tiền nhỏ: "Nhị gia nói hôm nay yên tĩnh, thưởng."
Hoa Nhi lại nhận lấy túi tiền, nói: "Đa tạ Nhị gia ban thưởng." Ngoài ra không nói gì thêm.
Tạ Anh đi báo cáo, Bạch Tê Lĩnh rất hài lòng, nằm xuống ngủ một giấc ngon lành.
Trước khi về kinh thành, Bạch Tê Lĩnh muốn kiểm kê từng việc kinh doanh ở Yên Châu nên ngày hôm sau liền dẫn trướng phòng tiên sinh * đến các cửa hàng trên phố, quán ăn mới mở đương nhiên cũng phải đến. Quán ăn đó vì mở ở bến tàu, sau Tết kinh doanh rất tốt, khi hắn vào cửa ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682018/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.