Bạch Tê Lĩnh lấy thân làm mồi nhử, biết nhất định sẽ có người đến tìm mình. Trong mắt tên tiêu sư gầy gò của tiêu cục đối diện lóe lên ánh sáng hưng phấn, không hề giống như lời tên đó nói là hắn ta bị dọa ngốc, mà là kể lại một cách say sưa những gì đã thấy ở trang viên Diệp gia ngày hôm đó.
Bạch Tê Lĩnh ngồi trước cửa sổ quan sát tên tiêu sư đó cả ngày, tuy hắn ta trông yếu ớt nhưng hành động nhanh nhẹn, rất biết dùng sức, người không có chút công phu nào gần như không thể làm được như vậy.
Tạ Anh tiến lên dò hỏi hắn ta, sau khi trở về liền báo cáo với Bạch Tê Lĩnh: Không giống người qua đường, mà giống như người tận mắt chứng kiến. Người đó không hề sợ hãi, thậm chí còn kể một số chi tiết. Nói rằng khi Diệp phu nhân chạy ra, khuy áo chưa cài hết, để lộ b* ng*c trắng nõn. Hắn nói hắn đã nhìn thấy từ xa.
"Đừng nói nữa."
"Vâng."
Người đã chết rồi còn bị người khác sỉ nhục như vậy, Diệp phu nhân đáng kính sao lại gặp phải tai họa này!
Đêm xuống, thành Lương Khánh tối đen như mực. Những người buôn bán nhỏ, dân chạy nạn có lẽ đã nhận ra sắp có chuyện lớn xảy ra, nhà nào nhà nấy đóng chặt cửa, tắt đèn sớm.
Hoa Nhi ban đầu muốn Tạ Anh đi cùng nàng đến quán ăn duy nhất trong thành mua một bát mì nóng, nhưng đi đến nơi thì thấy quán mì đã đóng cửa sớm, nhất quyết không mở cửa kinh doanh. Hoa Nhi có chút thất vọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-hoa-sau-tham-co-nuong-dung-khoc/4682010/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.