“Nếu em cảm thấy khó mà tưởng tượng thì hãy quên chuyện này đi…” Cố Quân Nghi dập tắt điếu thuốc thứ hai, khoanh tay đứng trước cửa sổ. Dáng vẻ của chị ta vẫn rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt trống rỗng, suy nghĩ không biết bay đi đâu.
“Trần Tiềm…biết không?” Tử Mặc ngồi trên ghế, bản thân nhất thời chưa thể bình tĩnh.
“Biết…”
“?”
“Trên thực tế,” Cố Quân Nghi cắn môi, nói một cách khó khăn, “Tối qua anh ấy rốt cuộc bỏ đi, để lại tờ giấy cho chị, nói quyết định ly hôn.”
“!”
“Em không phải suy nghĩ, chị làm sao để chính mình đi đến bước này ư?”
“…Em không nghĩ gì cả.” Tử Mặc tỏ vẻ thản nhiên.
“Không, em nhất định cảm thấy chị rất ích kỷ, chị ngu xuẩn, chị là một người phụ nữ hết thuốc chữa!” Cố Quân Nghi ôm mặt, âm thầm khóc. Tử Mặc chưa từng thấy chị ta như vậy, chị Tiểu Cố luôn đầy tự tin kia giờ phút này lại trở nên vô cùng yếu đuối, giống như chỉ cần một câu nói thôi cũng có thể khiến chị ta sụp đổ.
Ngoài cửa là hành lang huyên náo, người đến người đi, bên trong cánh cửa là một thế giới khác, yên tĩnh đến mức khiến người ta ngạt thở.
Trong im lặng, lần thứ hai Tử Mặc dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Cho dù chị tin hay không, trong đầu em hiện lên hình ảnh hai người của rất nhiều năm về trước.”
“?” Cố Quân Nghi quay đầu, vẻ mặt đầy nước mắt.
“Em còn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy anh chị là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-duong-su-tu/2791290/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.