Sáng sớm hôm sau, Tử Mặc thực hiện lời hứa của mình, đến chỗ Hạng Phong thăm “Tiểu Bạch” —— trước khi một tên tự phụ nào đó còn chưa trở về.
Lúc Hạng Phong vội tới mở cửa cho cô, cằm anh mọc râu, sắc mặt tiều tụy: “Động vật nhỏ giống như phụ nữ khiến anh đau đầu nhức óc.”
Trong đầu Tử Mặc hiện lên cảnh tượng Hạng Phong và Kiến Phi ở trước micro chế nhạo nhau, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
Anh nhướn mày: “Tại sao anh cảm thấy bộ mặt hiện giờ của em có thêm mấy biểu cảm, là hệ thống nội bộ đổi mới sao?”
“Có lẽ.” Cô khẽ cười.
“Anh có một dự cảm,” giọng điệu của anh mang theo chút hả hê, “Thằng nhóc Hạng Tự kia sắp bắt đầu xúi quẩy rồi.”
“?”
“Sau khi sư tử thức tỉnh, cừu không còn nơi ẩn trốn.”
“Lời nói của nhà tiểu thuyết trinh thám luôn quá phức tạp, không thích hợp với em…”
Hạng Phong không để tâm, anh tự nói tiếp: “Hai đứa hòa thuận rồi à?”
“Đương nhiên không rồi.”
“Anh cũng đoán thế…vậy tiếp tục tra tấn nó, cho đến khi nó đầu hàng mới thôi.”
Tử Mặc cười khổ, không biết làm thế nào mới coi như là “đầu hàng”.
“Anh là mẹ kế mang trái tim người anh.” Cô có kết luận.
“Đúng vậy đúng vậy,” Hạng Phong tỏ vẻ đắc ý, “Đáng tiếc ‘cô bé lọ lem’ của chúng ta không hề nhận ra điểm này.”
Tử Mặc ngồi xổm xuống vuốt ve “Tiểu Bạch”, nó đang tập trung ăn đồ ăn trong bát, Hạng Tự nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-duong-su-tu/2791282/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.