Bạch Diệc Sơ không tới trường học nữa, ngày đó Ngụy Chinh đã ghé vào lỗ tai cậu nói : « Từ giờ chờ cha ở nhà, cha sẽ tha cho con bé ấy. »
Bạch Diệc Sơ nhớ tới thiếu nữ với đôi mắt trong trẻo và khuôn mặt mỉm cười, mà thản nhiên nói : « Chỉ là chút rung động nhất thời thôi. »
Là rung động thuần khiết tinh khôi.
Chỉ tiếc là cậu đã rất bẩn, rất bẩn.
Bạch Diệc Sơ không ngờ một ngày nọ Ngụy Chinh đưa cho cậu chiếc đèn bọc da thật-chất-là-bọc-da-người, họa tiết phức tạp tinh xảo. Thời điểm Ngụy Chinh đưa cho cậu, lập tức ôm cậu vào lòng hỏi : « Con có thích không ? »
Cảm thấy rất quen thuộc, thực sự rất quen thuộc.
Ngụy Chinh nói cho cậu biết đâu là da thú vậy, nhưng nụ cười hờ hững của hắn làm Bạch Diệc Sơ cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
Ngụy Chinh mời thầy đến tận nhà dạy, mà Ngụy Viễn đã không còn đến tìm cậu gây sự nữa.
Thật ra hắn đã không còn có thể tìm cậu gây sự nữa.
Ngụy Viên muốn học nhiều thứ, dù sao tương lai hắn sẽ tiếp nhận Ngụy gia.
Nghe đồn hắn bị đưa đến một nơi rất xa để học hỏi thêm kiến thức.
Bạch Diệc Sơ thoáng hồi tưởng.
Ngày Ngụy Viên đi mưa phùn rơi hiu hắt, hắn thật sự quyết tâm đi, đồ đạc chất thành một đống, chỉ là cứ lưu luyến mãi Bạch Diệc Sơ. Khi đấy cậu chỉ đơn thuần nghĩ rằng đối phương sẽ chỉ thẳng vào mặt cậu mắng cho một trận, nhưng đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu là bông hoa hải đường trắng.
« Cho em này. »
Ngụy VIễn nhìn thay đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-diec-so/37810/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.