Chương trước
Chương sau
Bạch y nhân kia nhúng khăn vào nước lạnh, rồi từ tốn đắp lên trán cho đứa trẻ, thao tác nhẹ nhàng êm dịu. Người mẹ đứng bên cạnh lặng im nhìn Bạch y nhân thao tác, trong lòng mừng rỡ khi nghe bạch y nhân nói rằng "chậm chút nữa là hết cứu", như vậy có nghĩa là vẫn đang cứu được, bà ngập ngừng hỏi lại.

- "Đại phu , người nói như vậy có nghĩa là con của ta có thể cứu được rồi , đúng không?"

Bạch y Nhân mỉm cười gật đầu, đối diện với một người mẹ suýt mất con thì hắn phải vỗ về an ủi như vậy, nhưng cũng có thể là hắn nói thật. Hắn nhìn người phụ nữ góa kia với đôi mắt trìu mến, từ từ mà nói.

- " Con của bà bị bệnh cúm mùa, hay còn gọi là sốt covid . Đây là một căn bệnh phổ biến thường xuất hiện theo mùa cho nên mới gọi là cúm mùa. Căn bệnh này không phải là một căn bệnh nguy hiểm, nhưng vì do không biết chữa trị mà làm sai cách khiến cho bệnh tình trầm trọng hơn, dẫn đến nguy hiểm như thế này"

Nói tới đây lại cầm chiếc khăn lên, lúc này khăn đã ấm do hấp thụ nhiệt từ trán của đứa trẻ, hắn lại nhúng khăn vô nước lạnh để làm mát rồi lại đắp khăn lên trán đứa trẻ mà nói tiếp.

- " Cơ thể phòng vệ của con người để chống lại bệnh tật nên xuất hiện tình trạng tăng nhiệt độ. Việc đăng nhiệt độ cao như vậy lại gây ra tác hại không tốt cho não, khiến cho não quá nóng mà bị tổn thương . Khi não bị tổn thương , chức năng nhận biết mùi vị bị ảnh hưởng , nên những người bị sốt sẽ cảm thấy mất mùi vị , ăn uống cảm nhận vị mặn chát và đắng. Việc cấp thiết nhất để chống chọi lại bệnh tật là phải bảo vệ não được an toàn. Cách đơn giản và hiệu quả nhất để bảo vệ não được an toàn chính là phải liên tục giảm nhiệt độ cho não."

Nói tới đây lại lấy khăn ra nhúng nước lạnh một lần nữa , đưa cái khăn đã được làm mát tiếp tục đắp lên trán đứa trẻ , rồi quay sang nhìn người mẹ mà nói tiếp.

- " Khuôn mặt là nơi dùng để giảm nhiệt độ cho não, mà trán chính là nơi giảm nhiệt tốt nhất . Chính vì vậy phải liên tục đắp khăn lạnh lên trán để giữ cho não có nhiệt độ ổn định, không bị nóng quá mà tổn thương. Nếu não được bảo vệ , nó sẽ tự giải quyết tất cả những thứ còn lại , có hiểu không?"

Người mẹ mặt ngơ ngác nhìn thầy thuốc, đối với những lời mà thầy thuốc vừa nói ra bà nghe rất là hợp lý , nhưng lại chẳng hiểu gì cả. Có những ngôn từ rất lạ mà bà chưa từng nghe qua, nhưng có thể hiểu nôm na là nếu như bị sốt , tức là cúm mùa, thì việc quan trọng nhất là phải đắp khăn lạnh lên trán giảm nhiệt độ không để não quá nóng, như vậy sẽ bảo vệ não được nguyên vẹn. Người phụ nữ ấy chỉ hiểu lờ mờ được từng ấy, vội cúi đầu nói.

- " vâng, tiểu nhân hiểu rồi ,cảm ơn Đại phu đã nhắc nhở."

Vạn Vân Phong bất giác thở dài một tiếng , hắn cũng biết người phụ nữ này chẳng hiểu gì đâu . Nhưng mà không sao, nếu sau này có ai bị sốt thì cứ làm như vậy là được rồi. Người phụ nữ nữ này đương nhiên không hiểu virus covid là gì. Loại virus này gây ra căn bệnh gọi là sốt, đến năm 2019 xuất hiện một loại biến thể của bệnh sốt gây viêm phổi nên còn gọi là bệnh viêm phổi. Bệnh này có khả năng lây lan cực kỳ khủng khiếp, và nói thẳng ra là trên thế giới tất cả mọi người đều đã từng bị nhiễm qua rồi. Có một số người tuyên bố mình chưa từng nhiễm, nhưng không phải là họ không nhiễm, mà là họ nhiễm bệnh mà không biết. Bởi vì sức đề kháng của họ quá mạnh khiến cho virus xâm nhập vô cơ thể chỉ gây ra một triệu chứng rất nhẹ, thậm chí còn không có triệu chứng, nên họ tưởng rằng họ chưa từng nhiễm. Những người bị sốt cần phải được chăm sóc tốt, là sẽ có khả năng hồi phục cực kỳ cao, bởi đây không phải là căn bệnh quá nguy hiểm gì. Ai Cập thời cổ đại, khi người ta xảy ra dịch bệnh , nếu dịch bệnh lây nhiễm ở khu nô lệ, những vua chúa ai cập cổ sẽ cách ly khu lây nhiễm đấy. Những nô lệ bị nhiễm bệnh sẽ để bỏ mặc trong khu cách ly , tự mình chống chọi với bệnh tật. Nếu người nào may mắn thì sẽ hồi phục , còn người nào không may mắn thì sẽ qua đời, bởi sinh mạng của những người nô lệ này với giai cấp thống trị là không có giá trị gì. Ngược lại , tầng lớp cao quý thì dù có bị bệnh gì cũng sẽ có thầy thuốc túc trực ngày đêm chăm sóc chữa bệnh. Đúng là sinh mệnh con người cũng phân chia giai cấp, điều này luôn tồn tại trong xã hội loài người bất kể thời đại nào. Vạn Vân Phong lại tiếp tục nhúng chiếc khăn đã được ủ nóng vào nước lạnh, đoạn tiếp tục đắp lên trán đứa trẻ. Hắn cứ làm như vậy vài ba lần , khiến cho bộ não của đứa trẻ đã được giảm đi phần nào nhiệt độ. Việc làm của hắn đã có tác dụng tốt, lúc này đứa trẻ lại mở mắt ra nhìn, miệng ú ớ.

- " Bụt ơi, là bụt đấy phải không ? Có phải bụt không?"



Trong bóng tối mơ hồ, dưới ánh đèn lập lòe, nó nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc trắng đang nhìn xuống , vô thức ngẫm nghĩ đó là bụt. Người mẹ thấy con mình mở mắt nói chuyện thì mừng quá, bà vội chạy lại ngồi cạnh giường, nắm lấy bàn tay con mà nói.

- "Con ơi, con tỉnh rồi à ? Là mẹ đây, mẹ đã dẫn đại phu về cứu con đây."

Đứa trẻ trong cơn bạo bệnh , cơ thể yếu đuối, ý thức mơ hồ , nhưng vẫn nhận ra được người mẹ của mình . Nó nghe mẹ nói vậy thì cũng cảm thấy an tâm đi phần nào, nhìn sang Bạch y nhân đang ngồi cạnh, miệng thì thào.

- " Đại Phu ơi, con có thể hết bệnh không vậy thưa đại phu?"

Đứa trẻ ấy trong lúc nguy hiểm nhất đã quay sang đặt câu hỏi về sinh mệnh của mình. Bạch y nhân ấy nhìn bệnh nhân mà mỉm một nụ cười dịu hiền, nhẹ nhàng gật đầu.

- " đương nhiên là sẽ hết bệnh rồi. Đã có ta ở đây , dù hắc bạch vô thường có đến cũng sẽ bị ta đuổi đi, con không phải lo gì nữa .

Người ta thường nói cái nghề mà nói dối nhiều nhất là bác sĩ , chính là liên tục dùng những lời lẽ tốt đẹp để động viên tinh thần của bệnh nhân. Đại phu ấy có thể đang nói dối , mà cũng có thể là nói thật, ai biết được? Vạn Vân Phong lúc này cần thêm một thứ gì đó, quay sang nhìn người mẹ mà hỏi.

- "Trong nhà còn gì ăn không ? Bà mau nấu cho ta một nồi cháo loãng, nhanh lên."

Người mẹ nghe vậy thì sực nhớ ra điều gì đó , vội vàng gật đầu .

- " vâng, để tiểu nhân đi làm ngay"

Nói đoạn bước về phía hũ gạo, chuẩn bị công đoạn nấu cháo. Bà nhẹ nhàng mở hũ gạo ra , đưa tay vào trong cào vét, nhưng hỡi ơi bên trong hũ gạo đã không có gì nữa. Bà cố gắng vét với trong đó, nhưng mà không phải là ngày hôm trước đã vét sạch rồi sao? Căn nhà tồi tàn này chỉ còn hai mẹ con nương tựa vào nhau . Tất cả tiền bạc đều dành cho chữa bệnh, mà cái cơ bản để cho vào mồm cũng không còn nữa rồi. Bây giờ mời được đại phu về nhà , nhưng cái ăn để duy trì sự sống còn không có, thì lấy tiền đâu để trả cho đại phu? Trước sự túng thiếu tận cùng của nghèo đói, bất chợt nước mắt bà rơi ra . Ngay lúc này, bạch y nhân không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh bà . Với đôi mắt xanh ấy, hắn nhìn vào bên trong hũ gạo tối om mà chẳng thấy hạt gạo nào, hắn thở dài một tiếng .

- " có còn hạt nào đâu mà bà vét, xem ra nhà không còn gì nữa rồi à. "



Người phụ nữ ấy giật mình , bà sợ rằng làm mất lòng đại phu , vội vàng quay sang cúi đầu năn nỉ.

- " xin đại phu chịu khó nhịn đói một chút, đến trời sáng dân phụ lập tức sẽ đi ra ngoài chợ mua đồ về cho đại phu ăn, xin đại phu yên tâm."

Người phụ nữ này nói vậy thôi , chứ bà có còn đồng nào đâu . Có thể hôm sau bà lại đi vay mượn đâu đó , mà vay mượn được chỗ nào thì cũng đã vay rồi , liệu còn ai cho bà ta mượn nữa không? Nhưng bà vẫn nói vậy, vì bà sợ rằng đại phu cũng sẽ cảm thấy không hài lòng mà bỏ đi mất. Bạch y Nhân nhìn khuôn mặt ấy của bà ta, hắn hiểu rằng bà ta đang nghĩ gì trong đầu, bật cười nói.

- " Không phải , nấu cháo không phải là cho ta ăn . Ta thì cần gì chứ?"

Vậy ra hắn không bảo nấu cho hắn. Vậy thì nấu cho ai ? Người phụ nữ ngơ ngác nhìn hắn , mà hắn lúc này cũng không nhiều tâm trạng để ý đến người phụ nữ ấy, hắn hướng ánh mắt ra bên ngoài mà hỏi.

- " Lúc về đến đây , ta thấy bên ngoài có bụi chuối, đó có phải là bụi chuối của nhà bà không?"

Người phụ nữ theo bản năng cũng nhìn ra ngoài theo hướng mà Bạch y nhân đang nhìn. Bên ngoài trời tối, ánh sáng mặt trăng lờ mờ không nhìn rõ , nhưng mà bà cũng hiểu rằng gần bên nhà bà có một bụi chuối. Bà lúc này gật đầu, giọng nói có chút ngập ngừng.

- " Bụi chuối đó không phải của nhà tiểu nhân, mà là của nhà hàng xóm, không biết đại phu hỏi để làm gì?"

Vân Phong tặc lưỡi một cái, hắn không trả lời câu hỏi , nhưng lại lẩm bẩm một mình.

- " Của hàng xóm à? Thôi thì mặc kệ, cứu người quan trọng hơn , cứ mượn tạm đã rồi sáng mai tính."

Nói xong lao vút ra bên ngoài trước sự ngỡ ngàng của người phụ nữ ấy. Trong đêm trăng hắn lao ra thẳng bụi chuối, buông tay làm một vài thao tác đơn giản, thoáng chốc đã quay vô trong với buồng chuối trên tay. Buồng chuối này đã có nải chuối trên cùng chín rồi, có thể ăn được. Hắn đặt buồng chuối vào một góc nhà, bẻ một trái chuối cầm trên tay, đi về phía giường. Khi hắn ngồi xuống , lại một lần nữa nhúng khăn vào nước lạnh và đắp lên trán cho đứa trẻ, đoạn đưa quả chuối cho đứa trẻ mà nói.

- " Tiểu đệ, ăn quả chuối này đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.