Chương trước
Chương sau
Nhóm bốn tên ăn trộm đi một mạch vào trong thành Đại La, hướng tới khu vực mà có kho bạc được xây dựng ở đấy. Bọn chúng bước đi thật là rất kiểu cách, kẻ đứng đầu thì cứ như là một bậc quan văn cao quý vừa đi vừa vẫy quạt lông, mà ba tên kia như là hộ vệ đi theo bảo vệ vậy. Người nào không biết còn tưởng là một vị quan nào đang đi tuần, chứ không biết rằng bọn chúng chỉ là bốn tên đang bàn nhau đi ăn trộm. Khi đã đến nơi rồi, bọn chúng loay hoay một hồi cũng kiếm ra được một chỗ lý tưởng để ngồi chờ thời cơ. Tất cả mọi việc chuẩn bị đều đã hoàn thành, Nga Tổng lúc này mới quay sang mấy tên Hoàng Chí Bảo mà dặn dò.

- " được rồi , chúng ta tạm thời ngồi đây chờ đợi. Các ngươi nhớ quan sát tình hình cho cẩn thận, khi nào lính canh tới giao ca, lúc đó các ngươi nhớ gọi ta nghe chưa?"

Nói đoạn ngồi xuống toạ thiền tại chỗ, tiếp tục diễn vai người cao quý. Ba tên Hoàng Chí Bảo cảm thấy như vậy cũng hợp lý, gật đầu một cái rồi ngồi chồm hổm chờ đợi . Bọn chúng luôn hướng ánh mắt về phía kho bạc, mọi động tĩnh dù là nhỏ nhất cũng không thể vượt qua tầm mắt của bọn chúng. Bọn chúng hiểu rằng đây là việc rất nguy hiểm và quan trọng , ảnh hưởng tương lai cuộc đời của chúng rất nhiều, và vì vậy tên nào tên nấy đều có trách nhiệm cảnh giới rất cao. Thời gian dần trôi qua , giờ thay phiên gác cũng đã tới. Từ đằng xa kia thấp thoáng một toán lính canh đang đi tới , bọn chúng hướng kho bạc để chuẩn bị làm thủ tục giao ca. Ba tên Hoàng Chí Bảo vừa nhìn thấy đã nhổm người đứng dậy, chúng vội chạy lại chỗ Nga Tổng đang ngồi tọa thiền mà nói.

- " tiên sinh, tới rồi , bọn lính giao ca đã tới rồi."

Nga Tổng mở hí đôi mắt nhìn lén ra ngoài, rồi giả vờ đạo mạo gật đầu một tiếng .

- "Ừ, ta biết rồi, mọi chuyện đã có ta thu xếp"

Hắn nói xong từ tốn đứng dậy, vươn vai ưỡn ngực nhìn ra hướng xa kia. Quả nhiên phong thái lúc nào cũng phải đường hoàng đỉnh đạc, cũng phải ra vẻ là một người tôn quý, mặc dù người tôn quý này thực ra cũng chỉ là một tên trộm đang đi ăn trộm mà thôi. Nga Tổng bước ra một chỗ có thể quan sát rõ ràng hơn, hắn nhìn về hướng bọn lính đang đi tới, đôi mắt nheo lại tính toán mọi hành động. Sau khi tính toán trong đầu mọi khả năng có thể xảy ra, hắn quay sang căn dặn ba anh em Hoàng Chí Bảo.

- " Các ngươi nhớ cho kỹ , quan sát cho thật kỹ , không được lơ là . Ta chỉ làm một lần duy nhất , không làm lần thứ hai đâu, nghe chưa?"

Cả ba tên đang rất là mong đợi sự kiện này, chúng lập tức cung kính cúi đầu.

- " Vâng, xin tiên sinh hãy giúp đỡ cho lần này . Chúng tôi sẽ ghi nhớ từng động tác, từng giai đoạn một , tuyệt đối không quên và không làm tiên sinh thất vọng đâu."

Cam đoan chắc chắn, từng cử chỉ đều thể hiện sự nghiêm túc. Nga Tổng thấy anh em ấy đều cương quyết như vậy thì gật đầu , lại quay sang nhìn về hướng kho bạc. Hắn nhìn chằm chằm vào kho bạc , rồi lại quay lại nói với ba tên Hoàng Chí Bảo.

- "Nhớ đấy , ta chỉ làm một lần duy nhất thôi , không có phần thứ hai đâu đấy nhé. Mọi hành động của ta các ngươi đều phải ghi nhớ, không được quên đấy."



Mới căn dặn xong , rồi lại căn dặn tức thì một lần nữa , như vậy liệu có dư thừa hay không? Ba tên Hoàng Chí Bảo thoáng nhăn nhó , bọn chúng cho rằng căn dặn một lần là được rồi, cần gì căn dặn lần thứ hai, cảm giác thật sự khó gì đó không ổn. Ba tên này đang nhăn nhó, chợt phát hiện ra bàn tay cầm quạt của tên Nga Tổng đang run run . Cái này không phải là sợ đấy chứ?

Tên chí cảm thấy tò mò, nhìn thấy cái bàn tay run rẩy đến thảm thương ấy thì trong lòng khó tả, hắn chỉ vào bàn tay của tên Nga Tổng mà hỏi.

- "Tiên sinh à, ngài đang sợ hay sao mà bàn tay tiên sinh lại rung cầm cập như thế này vậy?"

Nga Tổng đang chăm chú quan sát tình hình ngoài kia, nghe tên Chí hỏi vậy thì nhìn xuống. Hắn thấy quả nhiên tay mình đang run thật, cảm thấy xấu hổ vội giật tay giấu sau lưng áo mà trừng mắt mắng.

- "Sợ cái gì chứ ? Ta đầu đội trời, chân đạp đất, làm gì có chuyện sợ ở đây? Cái này chẳng qua tay ta run vì trời lạnh quá mà thôi, chứ hoàn toàn không có chuyện sợ hãi ở đây, ngươi có hiểu không?"

Trời lạnh ư ? Cả ba tên Hoàng Chí Bảo thốt lên, cảm thấy có gì đó thật sự rất không đúng. Bọn chúng đồng loạt ngước đầu lên nhìn mặt trời, cảm nhận ánh nắng mặt trời đang chiếu rọi xuống cơ thể bọn chúng. Bây giờ là đầu mùa hè, mặt trời thì lại đang đứng bóng, người ta không nóng thì sao có thể lạnh được chứ? Tên Bảo lúc này cảm thấy tò mò, lại nhìn thấy mồ hôi trán của Nga Tổng toát ra, hắn ngại ngùng hỏi.

- "Tiên Sinh à, trời lạnh mà tại sao trán của tiên sinh lại toát mồ hôi vậy? Cái này không đúng lắm à nha?"

Nga Tổng giật mình, hắn lại đưa tay vuốt trán, quả nhiên mồ hôi đang ra thật. Nga Tổng càng lúc càng cảm thấy quê, hắn ập ờ.

- "Ừ...Thì... lúc nãy lạnh , bây giờ lại nóng rồi."

Ba tên kia hự lên một tiếng, nghe những lời chống chế ấy cảm giác như là người trước mắt không còn là kẻ bụng đầy mưu kế mà bọn họ biết nữa. Cũng không trách được, quả nhiên con người này cũng giống như bao người khác, rất sợ chết. Bản chất con người khi đến lúc nguy nan rồi thì lại lúng túng, lúc ấy không thể nhìn ra những cách nói nào hay, mà nói lại nói những lời nhảm nhí thế này. Ừ mà thôi mặc kệ , quan trọng là công việc vẫn phải tiến hành, tên Hoàng cười nhạt một tiếng.

- " thưa tiên sinh, nhiệm vụ quan trọng thì vẫn phải làm thôi"

Đoạn bước lên hướng về phía kho bạc mà nói.



- " Tiên sinh à, nhanh chóng thực hiện đi, kẻo không thì thời gian không còn nữa."

Trước sự hối thúc của tên Hoàng , Nga Tổng nhấp một bước chân tới, rồi lại đứng khựng lại . Hắn vừa nhìn chằm chằm về kho bạc với vẻ mặt lưỡng lự, vừa phe phẩy cây quạt lông trước mặt như che đi sự hồi hộp trong lòng. Ba tên Hoàng Chí Bảo nhìn vô cũng biết rằng cái tên này đang sợ không dám đi, nhưng mà kèo thơm như vậy dễ gì bỏ cuộc. Bọn chúng đã dụ được hắn làm mẫu rồi , thì phải ép hắn đi luôn. Với bọn chúng mà nói thì sự sống hay cái chết của tên Nga Tổng này không quan trọng bằng việc bọn chúng đổi đời . Tên Hoàng thấy Nga Tổng đang phân vân, biết rằng kẻ này sợ không dám đi . Bây giờ để ép hắn vào công việc thì phải cần có động lực cho hắn, tên Hoàng lúc này lại nói khích.

- "Tiên sinh à, nếu như kế hoạch của tiên sinh không hoàn hảo thì thôi vậy, chúng ta không làm nữa là được chứ gì. Ta nghĩ dù gì tiên sinh cũng chỉ là kẻ nói bằng mồm mà không hề có thực lực , chẳng có chút trí tuệ gì cả đâu. Vậy thôi việc này bỏ đi, chứ bọn ta không thể tin tưởng được một kẻ nói mà không dám làm"

Tên Hoàng mặc dù đề nghị rằng không thực hiện phi vụ này nữa , nhưng câu phía sau lại thêm những lời chê bai trí tuệ ,rõ ràng là khích bác ép tên Nga Tổng kia phải chứng minh bản lĩnh của mình. Ba tên này cảm thấy Nga Tổng là một kẻ ngạo mạn và tự hào về trí tuệ của mình, cho nên bọn nó lấy trí tuệ ra để mà bơm đểu đối tượng. Tên Nga Tổng có vẻ như đã bị bơm đểu thật , hắn quay phắt sang trừng mắt chỉ mặt tên Hoàng mà nói.

- " Cái gì chứ ? Ngươi dám chê bai mưu kế của ta, dám coi thường trí tuệ của ta? Được rồi , ngay bây giờ ta sẽ đi vào trong đó và ôm một rương tiền ra cho các ngươi xem . Để các ngươi sáng mắt ra, để các ngươi biết rằng ai mới là người trí tuệ thật sự."

Khuôn mặt phừng phừng tức giận, hừ lên một tiếng, phất tay đi thẳng về phía kho bạc. Nga Tổng bước đi không một chút do dự, chính thức vào việc của mình, không biết rằng sau lưng hắn là ba tên bặm trợn kia đang tủm tỉm cười chế giễu. Ba tên Hoàng Chí Bảo sau khi lừa được Nga Tổng đi vào thí mạng cho chúng , bọn chúng cười hú hí với nhau. Tên Hoàng không nhịn được mà bịt miệng cười , khúc khích nói.

- "Thật không ngờ một kẻ đúng là thông minh như hắn lại không có một chút kinh nghiệm sống nào . Chỉ một vài câu khích bác mà đã có thể khiến hắn làm theo đúng ý chúng ta muốn , loại người này hoàn toàn có thể lợi dụng được."

Tên chí nghe vậy thì gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo bước đi của Nga Tổng mà cười nhạt.

- "Đúng vậy , hắn bụng đầy kinh thư thì đã sao chứ . Việc kinh nghiệm trải đời vẫn là thứ mà hắn không có, hắn hoàn toàn nằm dưới cơ của anh em chúng ta."

Tên bảo lúc này cũng thích thú, hắn gật đầu nói theo.

- " Đúng vậy , bây giờ nếu như hắn làm được thì tốt . Còn nếu như hắn mà không làm được , chúng ta lập tức bỏ chạy khỏi nơi này, và xem như chưa từng quen biết với hắn."

Đúng là bản chất của giang hồ lưu manh, chỉ đem người ta ra để thí mạng cho mình nhằm kiếm được lợi ích, chứ làm gì có đạo đức hay tình nghĩa gì. Bọn lưu manh rất thích nói chuyện nhân nghĩa đạo đức, thể hiện chí khí tình nghĩa với nhau. Nhưng thực tế thì đây mới là những thứ mà bọn chúng giỏi nhất , chính là lừa lọc và dối trá. Cả ba tên khoái chí cười khúc khích , bọn chúng đang trốn trong góc nên cũng không dám cười to, chờ đợi cái tên kia thí mạng cho chúng đem kết quả về. Mà cũng phải nói cái tên Nga Tổng ấy thực sự làm thật , hắn đi vào kho bạc để ăn trộm thật luôn kìa. Nga Tổng mặc dù rất sợ hãi, nhưng hắn theo kế hoạch vẫn cố làm ra với vẻ tự nhiên nhất có thể. Hắn ung dung đi vào bên trong tự nhiên như ruồi , khiến cho người khác nhìn thấy cũng không nghĩ là hắn đi ăn trộm. Với cái sự ung dung đạo mạo ấy, người ta nhìn vào cứ tưởng một nhân vật to lớn nào đó đang đi làm việc gì đó mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.