Trời bình minh, sáng trong xanh , chim ca hát vui mừng ì xèo. Đất Đại La sáng hôm nay trở nên hào quang rực rỡ lạ thường, nhưng thứ hào quang rực rỡ này không khiến cho ai phải Khóc thút thít cả. Ở ngay khu bến cảng của Đại La đang tương đối láo nhiệt, bởi có một đoàn xe ngựa đang ở đấy. Những cỗ xe ngựa đang ở ngay bến cảng để làm những chuyện khác nhau. Một đoàn mấy cỗ xe ngựa chở hàng là những thứ dùng để chuyên chở hàng hóa từ đoàn tàu buôn về. Có một cỗ xe chở khách, là một cỗ xe được trang hoàng rất là cầu kỳ bắt mắt, nhìn vào cũng hiểu rằng thứ chở khách này để chuẩn bị cho những người tôn quý sử dụng. Nói thẳng ra, cỗ xe này chuẩn bị đưa những người trong gia đình của tiết độ sứ chở vào thành Đại La , đến nghỉ ở trong phủ tiết độ sứ. Những người ở bến cảng này không phải là người bảo vệ của tiết độ sứ , thì cũng là người trong đoàn thương buôn chuẩn bị chở những hàng hóa vào Đại La để nhập hàng. Thúy Nga đứng bên cạnh Hiệp Ninh , cảm nhận không khí mát mẻ buổi sáng. Bà hít một hơi thật sâu, cảm nhận những gian truân mình đã trải qua , cho nên càng trân quý những giây phút bình yên hiện tại. Bà có được những giây phút bình yên này là nhờ ai đã liều mạng giúp đỡ? Thúy Nga trong lòng rất biết ơn, lúc này có chút ý tưởng mà đề nghị.
- "Lão huynh à , hay là lão huynh đi vào trong thành cùng với chúng ta, cho nhà ta làm tiệc đãi huynh để cảm ơn..."
Thúy Nga vẫn muốn làm gì đó để thỏa lòng thành của mình với ân nhân cứu mạng. Hiệp Ninh lúc này đang bận chuyện hàng hóa , cảm thấy không có thời gian rảnh thì bật cười nói.
- "Lão phu nhân à, đừng có quá lo lắng . Ta tới Đại La này là định cư luôn , chứ chắc không còn về phương Bắc nữa đâu. Bây giờ hai nhà chúng ta lại tiếp tục ở gần nhau rồi, đâu phải là xe khách ngàn dặm không gặp nhau nữa đâu. Bây giờ lão phu nhân về nhà của người, còn ta về nhà của ta. Ta bây giờ phải nhập hàng hóa vô các cửa hàng để bán nữa, nên có chút bận rộn. Sau khi chúng ta giải quyết xong việc của mình rồi sẽ tới uống trà đàm đạo sau, lão phu nhân thấy thế nào?"
Thực ra cuộc sống mới ở Đại La Thành này cũng không hẳn đã cô đơn như người phụ nữ ấy nghĩ. Không chỉ được ở gần con trai , con dâu, con gái, mà còn có người bạn già có thể đàm đạo tâm sự, xem ra cũng không phải là điều gì đó quá khủng khiếp. Thúy Nga cảm thấy chuỗi ngày sắp tới của mình sẽ là một chuỗi ngày bình yên và thư thái, tâm trạng vui vẻ liền hướng Hiệp Ninh mà gật đầu.
- "Vậy thì để ta về lo chỗ ở của gia đình trước , sau khi xong việc nhất định sẽ ghé cửa hàng của huynh chơi, như vậy có được không?"
Hiệp Ninh vội thi cúi đầu thi lễ.
- " được, quyết định như vậy đi . Cửa hàng của lão phu luôn rộng mở để đón lão phu nhân cùng gia đình tới chơi."
Hai bên bật cười vui vẻ ,nhìn nhau với tấm lòng yêu mến dành cho nhau. Trong đám hộ vệ kia có người đã chuẩn bị xong xe ngựa, tất cả mọi thứ đều đã sẵn sàng, hắn liền hướng Độc Cô Tởm mà nói.
- "Đại nhân, tới giờ khởi hành rồi."
Độc Cô Tởm gật đầu, liền đi sang cạnh mẹ mình mà cúi đầu thi lễ.
- " mẫu thân, chúng ta đi thôi . Thời gian rảnh rỗi người có thể ghé thăm nhà của Hiệp Ninh tiền bối bất cứ lúc nào mà."
Có vẻ như Thúy Nga có điều gì đó khó nói, động tác trên cơ thể trở nên vụng về hơn, rõ ràng là vẫn còn điều gì băn khoăn. Thực ra bà chỉ là không biết phải cảm ơn người đàn ông kia như thế nào cho phải đạo, để có thể cảm thấy thỏa mãn khi trả được ơn nghĩa cho người khác. Hiệp Ninh thì không suy nghĩ gì nhiều , lấy tay phẩy một cái.
- " Lão phu nhân đi trước đi , ta chất hàng lên xe xong rồi sẽ đi sau, chúng ta hẹn gặp nhau bên trong Đại La Thành."
Thúy Nga mới tới nơi này chưa ở được ngày nào, nghĩ rằng muốn mở một bữa tiệc để cảm ơn cũng chưa phải là lúc. Bây giờ là lúc cần phải ổn định chỗ ở, liền cúi đầu thi lễ.
- "Được rồi, vậy cảm ơn lão huynh đã giúp đỡ gia đình chúng ta mấy ngày qua. Bây giờ ta vào Đại La thành trước, sẽ gặp lại huynh trong đấy sau."
Một cái cúi đầu thật thấp , thể hiện sự biết ơn của người phụ nữ ấy với ân nhân của mình. Thúy Nga vừa cúi đầu , thì cả Diệp Lan lẫn Yên Nhiên cũng cúi đầu theo. Hiệp Ninh cúi đầu thi lễ trả, mỉm cười vui vẻ.
- " Vậy chúng ta sẽ gặp lại nhau sau, xin lão phu nhân xin hãy lên đường đi , đừng nấn ná nữa."
Những người phụ nữ ấy cảm thấy đã đến lúc, liền quay lưng bước đi hướng về cỗ xe ngựa đã chuẩn bị sẵn. Đây là cỗ xe ngựa tốt nhất mà tiết độ sứ có thể sử dụng , là một cỗ xe ngựa lớn và rất là sang trọng. Ba người phụ nữ nối nhau bước lên cỗ xe ngồi yên vị bên trong đấy, cảm giác rất là thoải mái. Bên ngoài , dàn hộ vệ của tiết độ sứ dàn thành hai hàng đi hai bên, tên đánh xe ngựa lúc này vung roi quất một cái . Ngựa hí vang và bắt đầu chuyển động, cỗ xe ngựa lăn bánh hướng về phía thành Đại La. Đoàn người ngựa nối đuôi nhau đi như vậy, phút chốc cũng đến được thành trì kia . Vừa đến ngay cửa thành, những người phụ nữ bên trong xe ngựa đã nghe tiếng quát lớn của tên hộ vệ.
- " Các ngươi tránh đường cho xe của tiết độ sứ đại nhân đi."
Binh lính canh cổng thành đương nhiên không dám chặn cổ xe này, đều dạt sang hai bên mở rộng cổng thành đón khách. Khi mà bọn chúng thấy người đứng đầu đất Giao Chỉ là tiết độ sứ đang cưỡi ngựa đi trước, và dàn hộ vệ của hắn đang bảo vệ cỗ xe ngựa ấy, bọn họ tự hiểu rằng đoàn người này có địa vị như thế nào rồi. Hai hàng lính dạt sang hai bên , mở rộng cửa thành và cỗ xe ngựa từ từ vào trong. Bên trong cỗ xe , Yên Nhiên nắm lấy bàn tay mẹ mà nói.
- " mẹ ơi , chúng ta vào thành rồi kìa."
Trong tâm hồn của thiếu nữ , Yên Nhiên cảm thấy rất là háo hức khi đặt chân đến vùng đất mới lạ này. Ở nơi này nàng sẽ được tự do vui chơi, tự do như cánh chim trời kia mà không bị gò bó nữa. Thúy Nga mỉm nhìn con gái cười gật đầu, ánh mắt vui vẻ.
- " ừ , không biết là thành Đại La này như thế nào nhỉ?"
Người phụ nữ lớn tuổi ấy cũng rất là háo hức, trước mắt bà sẽ là một cuộc sống hoàn toàn mới , một cuộc sống có thể đem lại cho gia đình bà bình yên và hạnh phúc. Diệp Lan nghe vậy thì tủm tỉm cười, tâm trạng phấn khởi mà nói.
- " nếu không biết Đại La thành như thế nào , thì ta cứ nhìn xem nó như thế nào là được rồi "
Nói đoạn vén rèm cửa nhìn ra, quan sát khung cảnh xung quanh. Khác với việc ở kinh đô luôn phải ẩn nấp để tránh ánh nhìn của người khác , thì ở Đại La thành này bọn họ không còn phải sợ gì nữa. Yên Nhiên thấy chị dâu vén màn nhìn sang bên kia, thì mình cũng vén màn nhìn sang bên này, cảm nhận khung cảnh xung quanh.
Đôi mắt của những người phụ nữ nhìn vào cuộc sống của người dân Đại La , là những người dân ở vùng đất xa lạ không cùng Hán tộc với mình. Bọn họ thấy Những người ở đây cũng làm ăn buôn bán tấp nập, cuộc sống đông đúc và xô bồ giống như bao thành trì khác. Chỉ khác là thành trì này so với kinh đô thì hơi nhỏ , và trang phục của những người ở đây cũng mang nét văn hóa rất riêng. Thêm một yếu tố là người Hán tới đây làm ăn cũng rất nhiều, mang theo nét văn hóa độc đáo từ trung nguyên du nhập vào đất Phương Nam . Từ các hàng quán nhỏ đến những hàng quán lớn, từ những nơi buôn bán vật dụng này kia đến những nơi buôn bán vũ khí , xưởng đúc đều có tất tần tật. Cỗ xe cứ đi nhẹ nhàng từ tốn giữa đường Đại La, và những người phụ nữ trên cỗ xe ngựa tự do thoải mái cảm nhận bình yên trong sự xô bồ của xã hội . Diệp Lan nhìn thấy cái gì đó , cảm thấy thú vị reo lên.
- " Kẹo hồ lô kìa, ở đây cũng có bán kẹo hồ lô kìa. Lát nữa mua mấy cây ăn nhỉ?"
Thúy Nga nghe vậy thì bật cười, hướng con dâu mà bảo.
- "Lát nữa về nhà ổn định chỗ ở rồi, lúc ấy chúng ta sẽ đi dạo phố sau , rồi muốn mua gì ăn gì cũng được mà."
Diệp Lan nghe vậy cho là phải, gật đầu cười tủm tỉm, mà yên nhiên trong lòng cũng thấy rất vui mừng. Nàng thật sự rất muốn được đi dọc những con phố này, mua sắm những thứ mình thích, đây là một điều mà hồi ở kinh đô nàng chưa từng được làm. Yên Nhiên tựa cằm bên cửa sổ nhìn ra , ngắm nhìn dòng người làm ăn xung quanh, ngắm nhìn những công trình ở xứ sở này , cảm thấy thật sự thích thú. Ánh mắt của nàng chạm phải rất nhiều thứ mới lạ, những thứ đặc trưng ở vùng đất này mà kinh đô chưa có. Thấp thoáng có hai bà đang ngã giá một món đồ gì đó, lại có một cậu bé cầm kẹo vừa đi vừa ăn trên đường. Xa xa kia thấy những người đàn ông đang hì hục làm điều gì đó, giống như là những người bốc vác thuê trong đoàn nhân công của Hiệp Ninh vậy. Tất cả mọi thứ diễn ra với người bình thường thì thật sự rất bình thường, nhưng với một tiểu thư suốt ngày bị giấu trong phủ thì lại rất là mới lạ . Dù rằng mọi chuyện rất là náo nhiệt, nhưng vì đã thoát khỏi nanh vuốt kẻ thù, nên trái tim thiếu nữ cảm nhận mọi cảnh vật thật sự rất bình yên. Nàng cảm thấy rất vui vẻ, vô thức nở một nụ cười dịu dàng, cứ thế mãi thôi. Khi mà tâm trạng còn đang hòa mình với những gì nàng nhìn thấy, bất chợt ánh mắt nàng bắt gặp phải thứ gì đó. Khi nàng quay sang một hướng, nhìn về một chỗ , phát hiện ra có ba người đàn ông khuôn mặt bặm trợn nhìn thẳng vào mặt nàng với ánh mắt tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy. Cái ánh mắt này không phải là nàng chưa gặp bao giờ , chính là thứ ánh mắt muốn chiếm đoạt. Yên Nhiên giật mình thu người vô trong xe ngựa, kéo rèm xuống, khuôn mặt phảng phất sự hoảng hốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]