Chương trước
Chương sau
Hiện giờ đang vào tình huống khó , khi mà tổng binh sứ bị Thúy Nga viết đơn kiện tội bắt cóc, đây là tội không hề nhỏ. Tên quan phủ bị kẹt vào giữa hai thế lực cường đại hơn mình, trong lòng rất là lo lắng. Nhưng mà đã leo lên được cái chức quan tứ phẩm, thì hắn cũng không phải loại bất tài gì . Hắn vốn đã có mưu tính sẵn trong đầu rồi, từ từ bước đến cạnh Tân Biên, nhăn nhó nói.

- "Thưa đại nhân, hạ quan có kế sách này, không biết đại nhân có nghe được hay không?"

Tân Biên ồ lên một tiếng , quay sang nhìn viên quan ấy mà nói.

- " Nếu như trong lòng ông đã có cách , vậy thì hãy cứ nói ra ta nghe thử xem. Chắc là cái cách của ông không ngu dốt như cái cách tên tổng quản kia nói chứ?"

Ánh mắt Tân Biên liếc sang nhìn tên quản gia, mà tên quản gia lúc này lại cúi đầu cười gượng. Tên quan tri phủ lúc đầu cũng liếc sang nhìn một cái, nhưng sau đó hắn lại lập tức vào việc, cúi đầu trình bày.

- " không có giấu gì Đại Nhân, khi mà bà ta viết đơn kiện đại nhân tội bắt cóc , hạ quan đã liên tục nói rằng chắc là có sự hiểu nhầm gì đó, và liên tục trấn an bà hãy bình tĩnh. Bây giờ hạ quan tới đây chỉ mong đại nhân trả người , để hạ quan có thể làm chuyện này từ chuyện lớn xem như nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có, yên ổn cả hai nhà, đại nhân thấy như vậy có được không?"

Tân Biên nghe vậy thì quay sang nhìn tên quan tri phủ , ánh mắt thoáng niềm vui, nhẹ gật đầu khen ngợi.

- "Ngươi quả là rất biết dàn xếp mọi chuyện, có thể biết suy nghĩ cho ta như vậy làm ta rất vui lòng. Kế sách của ông đề ra như vậy khiến cho mọi việc đều được sắp xếp chu toàn, vậy thì tất cả chuyện này ta sẽ giao hết cho ông "

Tên quan thấy mọi chuyện đang theo hướng dịu đi thì mừng rỡ vô cùng , khuôn mặt đã giãn ra mà nở một nụ cười nhẹ nhõm. Tên quản gia nhìn vào rất là biết ý, bước lại gần tên quan mà bày đường chỉ lối.

- "Nghe này đại nhân, ta nói cho đại nhân biết mọi chuyện. Chẳng là sáng nay nha hoàn bên phủ Độc Cô đi ra ngoài, không may gặp tai nạn . Chủ của bọn ta chỉ là đi ngang qua đó tiện tay cứu giúp đem về phủ mà thôi , chứ tuyệt đối không có chuyện bắt cóc gì , ông đã hiểu chưa?"

Để dĩ hòa vi quý mọi chuyện thì cần một lý do chính đáng, và những cái này chính là lý do để tên quan kia có thể dàn xếp mọi chuyện. Tên quan nghe vậy thì hiểu ra , lập tức gật đầu lia lịa.

- " phải rồi, phải...phải là như vậy, ta nhất định sẽ làm như vậy, cảm ơn quản gia đã hướng dẫn."

Tên quản gia gật đầu, mà cha con họ Tân kia cũng hài lòng lắm. Tân Biên lập tức chỉ tay về phía quản gia, hất hàm về phía sau nhà mà ra lệnh.

- "ngươi mau vào bên trong đem người ra đây giao lại cho tri phủ đại nhân, để ông ấy về hoàn thành công việc của mình."



Quan phủ nghe vậy thì mừng quýnh lên, mà tên quản gia cúi đầu thi lễ, đoạn lon ton chạy vô sau nhà làm việc cần làm. Hắn chạy ra nhà kho của phủ, mở cánh cổng nhà kho ra thì thấy nha hoàn vẫn đang ngồi một góc ấy. Hắn bước lại gần nha hoàn , nhìn vào khuôn mặt đang sợ hãi của cô gái bé nhỏ kia hất hàm mà trịnh thượng .

- " nhà ngươi mau theo ta ra ngoài này, có việc quan trọng, không được chậm trễ"

Nói xong là quay lưng phất tay hừ một tiếng bước đi, đúng là phong cách của kẻ thượng đội hạ đạp. Nha hoàn tuy không biết gì , nhưng thân phận bé nhỏ , nghe hắn ra lệnh vậy thì cũng đứng dậy đi theo hắn. Tên quản gia dẫn theo nha hoàn của phủ Độc Cô theo sau, đem tới trước quan phủ mà nói.

- " người ta đã dẫn ra đây rồi, mọi việc còn lại đều trông cậy ở Đại Nhân."

Quan phủ nhìn vào nha hoàn ấy, thấy cơ thể nguyên vẹn, ngoại trừ khuôn mặt có nét sợ hãi ra thì dường như rất là ổn định . Ông ta hài lòng, vuốt râu gật đầu nói .

- "tốt quá, như vậy là tốt rồi."

Đoạn bước lại bên cạnh người phụ nữ bé nhỏ, nghiêm túc dặn dò.

- "Nè nha đầu, ngươi nghe cho rõ đây . Bây giờ ta sẽ dẫn ngươi về với chủ của mình, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta, có hiểu không?"

Nha Hoàn nghe được về với chủ thì mừng rỡ, vội gật đầu lia lịa , đôi mắt ánh lên niềm vui sướng. Nhưng mà vẫn còn một chút chuyện, quan phủ lúc này lại nói tiếp.

- " Để ta nói trước với ngươi điều này. Một lát nữa ta dẫn ngươi lên công đường , nơi đó chủ của người đang đợi sẵn. Đến lúc đó, trước mặt mọi người ngươi phải nói là ngươi đi đường thì gặp chuyện không may, được tổng binh sứ đại nhân cứu giúp đưa về phủ. Người có nghe rõ chưa?"

Nha hoàn thoáng một chút ngơ ngác, giật lùi lại một bước , không hiểu chuyện gì. Cha con nhà họ Tân và cả tên quản gia nhìn thấy phản ứng ấy, bọn chúng hiểu rằng đến lúc phải trấn áp tinh thần, đều quay phắt về phía nha hoàn trừng mắt lên mà đe dọa. Dù rằng bọn chúng không nói một câu gì , nhưng ánh mắt ấy cũng khiến nha hoàn sợ tái mặt. Thân phận chỉ là một cô gái giúp việc trong phủ Độc Cô, bây giờ đối diện với một tổng binh sứ oai phong lẫm liệt cùng những tên tai to mặt lớn khác thì không thể không sợ hãi. Trong trường hợp này nha hoàn cũng biết mình phải làm gì, cô ta vội cúi đầu nói.

- "Tiểu nữ biết rồi, tiểu nữ sẽ nghe theo lời của đại nhân căn dặn, xin đại nhân yên tâm"

Trước áp lực của những đại nhân vật xung quanh mình , một cô gái bé nhỏ không dám chống đối mà cúi đầu thuận theo. Tổng binh sứ lúc này thấy đã được rồi, quay sang nhìn quan phủ mà gật đầu một cái. Quan phủ hiểu ý, liền vẫy tay về phía nha hoàn mà hối thúc.



- " đã trễ lắm rồi, ngươi đi theo ta mau lên."

Nói xong cúi đầu thi lễ chào mọi người ở đấy , sau đó lập tức rời phủ bước đi , mà nha hoàn cũng vội vã đi theo tên quan phủ. Khi bóng dáng hai người đi khuất, Tân Lập có một chút suy tư, hắn đến gần Tân Biên mà ngập ngừng.

- "Phụ thân à, kế hoạch của người đổ bể rồi, người tính sao bây giờ?"

Tân Biên lúc này cười nhạt, nhìn thằng con mà nói.

- " thua keo này ta bày keo khác, có gì đâu mà lo ? Ta đã có chủ ý rồi, con cứ nghe theo lời ta là được"

Vẻ mặt vui vẻ đó, xem ra hắn không hề có ý định bỏ cuộc mà vẫn xem nhẹ chuyện trước mặt mình , cho rằng đấy là một chuyện bình thường.

Ở ngoài kia, tên quan phủ dắt theo nha hoàn đi về phía công đường. trên đường đi hắn căn dặn nha hoàn đủ điều, cứ như là sợ nha hoàn sẽ quên mất vậy. Nha hoàn bị bắt giam cả một buổi, lúc này được thả ra thì trong vòng mừng rỡ không còn nghĩ đến điều gì nữa. Tên quan huyện liên tục dặn dò, nhưng mà trong đầu nha hoàn lúc này chỉ mong tới nơi , cho nên hắn nói gì nha hoàn cũng gật đầu lia lịa mà không biết rằng hắn đang nói cái gì. Rất nhanh chóng , tên quan huyện đã dẫn người tới công đường. Bọn họ vừa tới nơi đã thấy người dân bu đứng trước cổng công đường nhìn vào trong , xem ra rất hóng hớt. Người dân tới xem kiện tụng, vừa thấy quan phủ dẫn người tới thì ồ lên, xì xầm bàn tán . Quan phủ đưa nha hoàn vào trong, bước vào nha hoàn đã thấy chủ của mình đang đứng đó với khuôn mặt rất không vui. Nha hoàn mừng rỡ khi gặp lại chủ, vội vàng hướng tới Độc Cô lão phu nhân thi lễ nói.

- "Thưa lão phu nhân, nô tì đã trở về rồi đây."

Thúy Nga nhìn thấy nha hoàn của mình bình yên trở về thì trong lòng vui lắm, nhưng vẫn không thể yên tâm hoàn toàn, bà ta bước tới nắm lấy tay nha hoàn mà hỏi.

- "Người trở về thì tốt rồi, nhưng mà có bị làm sao không? Ngươi có bị chúng nó đánh đập hay hành hạ gì không ? Có bị thương tích gì không?"

Nha hoàn lúc này gặp lại chủ đã mừng rỡ rồi , thấy chủ quan tâm với mình thì cảm thấy ấm áp trong lòng , nhẹ nhàng lắc đầu .

- "nô tì không sao , nô tì không bị đánh đập, nô tì hoàn toàn ổn cả , xin chủ nhân đừng có lo"

Chủ và tớ gặp nhau mừng rỡ, cũng là thoát được một chuyện rắc rối , thở phào nhẹ nhõm. Thúy Nga thấy người của mình bình yên thì vui mừng trong lòng , cơ mà có cái chuyện người của mình bị bắt như vậy thì không thể nào nuốt trôi được , bà nheo mắt nhìn nha hoàn hỏi.

- " Ngươi đi đứng thế nào mà để bị người của Tổng binh sứ bắt cóc như vậy? Mau kể lại mọi chuyện cho ta nghe. "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.