Chương trước
Chương sau
Đoàn thương buôn lại đánh xe hướng về bến cảng, mục đích đi đường biển xuôi xuống phương nam đến Giao Chỉ làm ăn. Khi Ông chủ vừa tới ngay bến cảng, lập tức lực lượng chức năng ở đó đã bước ra chào hỏi , một tên lính vươn tay nói.

- "Ông chủ Hiệp Ninh đấy à ? Hôm nay lại đi buôn hàng sao? Lại đây cho chúng ta kiểm tra nào."

Những người lính này có nhiệm vụ kiểm tra bến cảng và làm những thủ tục cần thiết đối với những đoàn thương buôn đi đường biển. Ông chủ đoàn thương buôn vui vẻ bước xuống, vẫy tay chào những người lính, đoạn sẳn sàng làm thủ tục đầu tiên. Thời phong kiến, khi mà loạn lạc thì cái việc ăn hối lộ là một điều hiển nhiên trong thời đại. Ông chủ nhẹ nhàng rút ra hai nén bạc , một cách tinh tế đưa vào tay của hai người lính mà nói.

- " Được rồi , muốn kiểm tra thì kiểm tra đi , nhưng mà cũng không có gì mới lạ đâu . Ta đi buôn hàng qua tuyến đường này thường xuyên rồi, đâu phải hai vị quan sai không biết đâu."

Hai tên lính canh cầm lấy nén bạc, chúng nhẹ nhàng một cách rất chuyên nghiệp mà đút vô túi, động tác mau gọn lẹ. Đừng nói là trong bóng tối với ánh sáng lập lòe của những ngọn đèn, mà cho dù ban ngày ban mặt thì với cái động tác khéo léo như vậy cũng hiếm ai có thể thấy được. Sau khi đã nhận được "thủ tục đầu tiên" của ông chủ buôn, hai tên lính bật cười nói.

- " Thôi được rồi, chúng ta nói cho vui thôi chứ kiểm tra làm gì nữa ? Bao năm nay ông buôn hàng ở đây ta đã thừa biết quá rồi. Ông cứ vào việc của ông đi, không cần câu nệ đâu "

Ông chủ buôn gật đầu, lập tức phất tay ra hiệu mà nói lớn.

- "Các ngươi mau chuyển hàng hóa lên trên tàu đi."

Sau một cái phất tay , lập tức đám người khiêng vác bắt đầu vác những món hàng lên trên ba con tàu lớn để sẵn. Độc cô tởm cùng 12 thuộc hạ đương nhiên cũng khuân vác hàng hóa, bọn chúng vào vai người cu li thì phải làm đúng chức trách của mình thôi. Khi những món hàng từ từ nối đuôi nhau được khiêng lên trên tàu, lúc này hai người lính chợt thấy gì đó mà nói.

- " Này ông chủ , hình như hôm nay ông buôn hàng nhiều hơn thường ngày thì phải ? Ta thấy hình như số lượng gấp đôi chứ không có ít."

Ông chủ buôn nghe vậy thì bật cười , vui vẻ vuốt râu mà nói.

- " quả nhiên là hai vị tinh mắt . Không sai, ta hôm nay chính là nâng cao số lượng. Do việc buôn bán ở Giao Chỉ dạo này có vẻ khấm khá, nên muốn tăng thêm số lượng để thu thêm chút tiền"

Vừa nói vừa nhẹ nhàng thọc tay vô trong áo , hai tay lại rút ra hai nén bạc lớn đưa vào tay hai tên lính.

Hai tên lính kia thấy vậy thì cũng vui vẻ, vung tay nhẹ nhàng chuyên nghiệp như lúc nãy cất hai nén bạc đi mà gật đầu.

- " được, được . Làm ăn buôn bán thuận lợi như vậy thì rất tốt. Chúng ta chúc mừng ông, ha ha ha."



Quả nhiên là khi có tiền bôi trơn thì mọi việc tự khắc trở nên nhẹ nhàng. Ông chủ buôn sau khi mua chuộc được hai tên lính, nhe răng cười toe toét.

- " nếu đã ổn thỏa rồi, bây giờ chúng ta vô gặp chủ ty ở đây để tiến hành thông quan"

Nói xong lập tức đẩy hai người lính đi, mà hai người lính cũng thuận theo đó mà bước . Khi bọn họ vừa quay lưng , lập tức tên hộ vệ hành động. Theo kế hoạch được vạch ra trước , đây là thời điểm để đưa gia đình Độc Cô lên tàu. Tên hộ vệ tới cổ xe ngựa , gọi thầm vào bên trong.

- " các vị phu nhân và tiểu thư , đã đến lúc lên thuyền rồi, chúng ta mau chóng đi thôi."

Trên xe ngựa liền có tiếng trả lời.

- " chúng ta biết rồi, chúng ta xuống ngay đây "

Trong cỗ xe, ba người phụ nữ liền dìu nhau bước ra, họ trùm lên người một bộ áo khoác màu đen để lẫn vào trong bóng tối, bước xuống xe ngựa nối đuôi nhau đi theo tên hộ vệ. Tên hộ vệ dẫn bọn họ tới nhập đoàn đang khiêng vác, đi ngay sát bên Độc Cô Tởm mà thì thầm.

- "Độc Cô đại nhân, xin hãy nhanh chóng lên thuyền, tiểu nhân dẫn các vị phu nhân và tiểu thư theo rồi đây."

Độc Cô Tởm vác một bao hàng lớn , hắn nhìn sang bên cạnh thấy ba người phụ nữ ấy thì trong lòng yên tâm hơn rất nhiều. Một cái gật đầu rất nhẹ, hắn vác đi thật từ tốn để những người phụ nữ ấy theo kịp mình, ba người phụ nữ ấy cũng đi theo sau hắn. Những bước chân của Độc Cô Tởm bước đi, và ánh mắt lại luôn hướng về tên chủ buôn cùng hai tên lính với sự đề phòng cao độ. Chủ buôn cố gắng thu hút sự chú ý của hai tên lính, ông ta vừa đi vừa cười nói toe toét để hai tên lính tập trung vào câu chuyện với ông ta mà không ngoái lại phía sau . Bọn họ cứ cười nói vui vẻ như thế, và Độc Cô Tởm thuận thế bước chân đã dẫn người nhà lên được thuyền an toàn. Hộ vệ vội vàng đưa gia đình Độc Cô đến căn phòng nghỉ ngơi trên tàu. Bất cứ con tàu lớn nào cũng có phòng nghỉ ngơi, và chủ buôn đã sắp xếp cho bọn họ căn phòng tốt nhất. Khi căn phòng trên tàu mở ra, ba người phụ nữ nhanh chóng bước vào, coi như cuộc trốn chạy thành công một nửa. Độc Cô Tởm cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhiều, hắn nói nhẹ vào bên trong.

- " mẫu thân, mọi người cứ ở trong đấy, không phải lo lắng gì nữa. Bây giờ con tiếp tục khiêng hàng lên, xong rồi chúng ta sẽ nhổ neo ra khơi, không có chuyện gì phải lo ngại nữa rồi."

Bản thân hắn biết rằng mọi việc chưa hoàn toàn kết thúc, nhưng luôn miệng trấn an để gia đình mình được yên tâm. Bên trong phòng có tiếng của lão phu nhân nói ra.

- " được, con cứ làm việc của mình đi, chúng ta nghỉ ngơi một chút."

Độc Cô Tởm vui mừng lắm , hắn cúi đầu thi lễ một cái rồi quay lại tiếp tục khiêng vác như thường . Hắn mong muốn đưa hàng hóa lên tàu nhanh nhất có thể, để ra khơi càng sớm càng tốt.

Ở trên bờ, bên trong căn phòng của tên chủ ty, nơi mà người thương buôn xuất cảng cần phải có giấy cho phép của người quản lý nơi đây. Ông chủ buôn bước tới ngồi vào bàn làm việc , trước mặt ông ta là kẻ cai quản bến cảng này, ông ta cúi đầu thi lễ.



- "Bẩm chủ quan đại nhân , tiểu nhân hôm nay tới đây xin chủ quan một con dấu để thông cảng "

Nói xong liền đưa giấy phép về phía trước. Tờ giấy này bên trên có dấu mộc của thành Hải Nam, tức là đã được thái thú của thành cho phép buôn hàng ngang qua. Về nguyên lý giấy thông hành là để cho ông ta được rời bến, và khi nhập vào Giao Chỉ sẽ đưa cho quan lại ở đất Giao Chỉ xem, chứng minh rằng ông ta đi buôn hợp pháp. Ông ta đưa tờ giấy tới , tên quan cai quản cầm tờ giấy lên xem , lúc này một tên lính thì thầm vào tai tên quan ấy "hôm nay đoàn buôn này gia tăng số lượng gấp đôi" . Chủ quan nhẹ gật đầu, nhìn vào thông số hàng hóa cũng hiểu được vấn đề , hắn ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Cái trầm ngâm ấy thì hai tên chủ buôn quá hiểu rồi, là cái thái độ đang chờ để làm thủ tục đầu tiên đây mà. Chủ buôn nhẹ nhàng rút ra hai nén vàng, uyển chuyển đưa tới với một nụ cười.

- " thưa chủ quan, giấy tờ của tiểu nhân liệu có ổn thỏa chăng?"

Tên chủ quan liếc nhìn hai nén vàng đang đưa tới, dưới ánh nến lập lòe trong căn phòng ấy thì ánh kim tiền lại trở nên đẹp một cách lạ thường. Tên chủ quan nhẹ nhàng đưa tay đón lấy hai nén vàng còn chuyên nghiệp hơn cả hai tên lính, đút vào trong áo một cách nhanh gọn lẹ, mỉm cười gật đầu .

- "Ngươi là một tên rất hiểu lý lẽ, rất biết đạo lý trên đời, ta cho phép ngươi thông quan."

Chủ quan vung tay chụp lấy ấn, đóng một cái "cộp" dứt khoát, in ấn mộc vào giấy thông hành. Thông thường mỗi lần đóng như vậy đều tốn một nén vàng, nhưng hôm nay vì số lượng hàng hóa tăng gấp đôi cho nên đưa hai nén vàng là hợp đạo lý , đây chính là ý mà tên quan ấy nói. Ông chủ đoàn buôn vui vẻ đón lấy tờ giấy, cúi đầu thi lễ.

- " tạ ơn đại nhân, tiểu nhân xin được phép nhổ neo."

Tên chủ ty gật đầu, hắn phẩy tay cho phép chủ buôn được rời đi. Khi tên chủ buôn đi rồi , tên chủ quan quay sang nói với hai tên lính .

- "cái tên này xem ra làm ăn buôn bán cũng không tệ , có thể gia tăng số lượng hàng hóa như vậy thì có lẽ hắn buôn bán ở Đại La thuận lợi không ít."

Hai tên lính nghe vậy thì bật cười.

- "Còn phải nói sao ? Số lượng hàng hóa gần như gấp đôi rồi còn gì . Rõ ràng là buôn bán rất thuận. "

- "Phải đó , phải đó . Mà cũng phải nói rằng hắn có điều kiện rất thuận lợi. Gia tộc nhà hắn với gia tộc Độc Cô có mối quan hệ thân thiết, hắn buôn hàng tới Giao Chỉ là vùng đất mà tên Độc Cô Tởm làm tiết độ sứ, vậy thì không phải là được hỗ trợ quá nhiều ư ? Ha ha ha.."

Bọn chúng nói tới đây thì bật cười toe toét , tên nào tên đấy cũng đều nhận được tiền cả rồi, sung sướng trong lòng . Sau một tràng cười ấy, bất chợt tên chủ ty trầm ngâm nói.

Cái tên Độc Cô Tởm kia cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu. Ta biết gia tộc của hắn ở kinh đô hắn đã gây thù chuốc oán không ít, có rất nhiều gia tộc lớn khác đang tìm cách triệt hạ hắn. Xưa nay những tên mà bị đi đày xuống Giao Chỉ làm tiết độ sứ, thì một thời gian sau cũng sẽ bị tiêu diệt mà thôi. Cái tên buôn kia chắc cũng không có nhiều thời gian thuận lợi nữa, có thể hắn hiểu được điều đó nên chuyến này cố gắng buôn lớn để tận dụng cơ hội đây mà."

Nhận định của tên quan này không sai. Ở kinh đô gia tộc Độc Cô thực sự có thù oán với nhiều quan lại lớn, mà thậm chí cả thái thú thành Nam Hải cũng không ưa gì, bọn chúng ghét nhau ra mặt. Không biết rằng nếu một tên lính nào đó phát hiện ra Độc Cô Tởm đang ở đây mà báo lại với thái thú Hải Nam, thì số phận Độc Cô Tởm sẽ ra sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.