Chương trước
Chương sau
Tiều Đực gào lên, ánh mắt trợn trừng đỏ hoe tựa như vừa phẫn nộ vừa uất ức. Đôi mắt ấy rưng rưng ngấn lệ, cảm giác như muốn khóc vì bị vu oan. Một tên cướp khát máu đã tàn sát biết bao nhiêu người dân thường mà lại có cảm xúc này ư? Một kẻ giết người không gớm tay mà vẫn có bên trong hắn thứ gì đó gọi là tự tôn của con người? Hắn gào lên nói rằng mình không khát máu đến độ đi giết cả những đứa trẻ nhỏ , và gầm lên cứ như một con thú vị trúng thương khi người ta đổ cho hắn tội hiếp dâm. Nhìn khuôn mặt ấy, là khuôn mặt của kẻ sắp chết, dường như không có gì là dối trá cả. Hộ vệ thấy vậy thì ngạc nhiên dừng lại , nhất thời không biết làm gì tiếp theo. Vạn Vân Phong lúc này bước lên, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của tên cướp, trong lòng suy nghĩ gì đó mà hỏi.

- "Ngươi nói ngươi không giết bọn trẻ, ngươi nói ngươi không phải là kẻ hiếp dâm ? Vậy mọi chuyện xảy ra ở đây là như thế nào? Ngươi có thể nói lại cho ta nghe được không? Xin ngươi."

Vừa dứt lời, Vạn Vân Phong liền cúi đầu thi lễ một cách rất lịch sự. Cái cúi đầu thi lễ của Vân Phong khiến cho Nông Văn Rau và đồng bọn vô cùng ngạc nhiên . Tại sao một người đang nắm trong tay sinh mệnh của kẻ khác, lại có thể cúi đầu trước chính kẻ ấy được chứ? Điều này thực sự quá khó hiểu. Mà không chỉ bọn họ, cả tên cướp kia cũng rất là ngạc nhiên, không nghĩ rằng kẻ đang nắm trong tay sinh mệnh của mình lại có thể cúi đầu thi lễ trước mặt mình như vậy . Với hắn thì đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến cảnh tượng này. Cơ mà tên cướp này lại cảm thấy như mình được tôn trọng, hắn còn vô thức nở một nụ cười mà nói.

- "Quả nhiên là cao nhân . Mặc dù đang đứng ở vị thế toàn quyền sinh sát, vậy mà vẫn có thể lịch sự với kẻ thù của mình , đúng là khiến ta mở mang tầm mắt."

Một chút tán thán của tên cướp đã khiến Nông Văn Rau cùng đồng bọn vỡ lẽ ra được điều gì đó. Bọn chúng đều quay sang nhìn vị cao nhân bên cạnh mình, trong lòng càng lúc càng nể phục. Tiều Đực lúc này trầm ngâm một chút như để nhớ lại những chuyện trong quá khứ, hắn bắt đầu nói.

- " Được thôi , nếu ngươi muốn biết thì ta sẽ kể cho ngươi lại mọi chuyện. Phải nói tất cả đều bắt đầu từ ngày hôm qua , trên núi ta xuất hiện một nhóm người lạ . Mọi chuyện là thế này..."

Tiều Đực bắt đầu kể lại vào chuyện, lúc ấy hắn đang ở trên doanh trại cùng đồng bọn thì bỗng đâu có người chạy vô thám báo.

- " Bẩm minh chủ, ở dưới núi xuất hiện một nhóm 13 người đang đi lên trên núi . Bọn chúng trông có vẻ sang trọng, lại trang bị vũ khí bên người , xem ra không phải tầm thường. Bọn thuộc hạ vội chạy vào báo tin, mong minh chủ cho quyết định xử lý."

Người lạ lên núi ư ? Sao lại có chuyện này ? Núi Lương là ngọn núi của băng cướp Lương Sơn Đồng, là nơi mà người ta không bao giờ muốn đến. Hà cớ gì lại có một nhóm người sang trọng leo lên đây chứ ? Như vậy không phải là tới nộp mạng hay sao? Đây thực sự là điều hiếm khi xảy ra, hay là có ẩn tình gì đó? Tiều Đực quay sang nhìn tên thám báo mà hỏi .

- "bọn chúng đi như thế nào ? Đi thẳng lên núi hay là âm thầm bí mật tiếp cận? Ngươi có chắc là chỉ có 13 tên không?"

Tên tham báo vội gật đầu ngay lập tức.

- " Vâng , đúng là chỉ có 13 tên, và bọn chúng đi một cách đường hoàng chứ không phải là lén tiếp cận như đánh úp."

Đi đàng hoàng tức không phải là một nhóm do thám nào đó của trấn Nông Sơn, mà nếu là lên càng quét thì 13 tên có phải là hơi ít không? Ba tên đầu lĩnh lúc này nhìn nhau ngạc nhiên , không hiểu là có chuyện gì . Những kẻ này rất là bí ẩn , nhưng dù có bí ẩn thì bọn chúng đã tới tận cửa rồi, nhất định phải ra tiếp đón . Tiều Đực cùng Tống Hồ và Ngô Sử lập tức bật dậy, phất tay ra lệnh.



- "được rồi, ngươi mau tập trung các anh em lại, chúng ta kéo toàn bộ anh em ra tiếp đón."

Mệnh lệnh được ban, rất nhanh chóng bọn cướp đã tập hợp lại dưới ngọn cờ của Tiều Đực, kéo nhau lũ lượt xuống núi đón khách. Khi ba tên đầu lĩnh kéo quân xuống thì thấy nhóm 13 người đã lên được lưng chừng núi rồi. Tiều Đực dẫn toàn bộ băng cướp xuống đứng đối mặt với nhóm người đó. Hai bên cách nhau tầm 10 trượng thì dừng lại, Tiều Đực lúc này hất hàm hỏi lớn.

- " Những vị huynh đệ dưới kia là ai ? Hôm nay lên Lương Sơn Đồng làm gì ? Có thể nói rõ ra cho chúng ta biết không?"

Lời nói to sang sảng như đang trấn áp tinh thần đối tượng, đồng thời tay của Tiều Đực chạm vào chuôi kiếm bên hông mình tựa như sẵn sàng tuốt ra lao vào chém giết. Trong nhóm 13 người đó, tên đi đầu là tên sang trọng nhất, có vẻ như hắn là chỉ huy của toàn bộ nhóm người này. Tên ấy bước lên trước một bước, hắn hất mặt nhìn thẳng Tiều Đực, vận chân khí mà gầm lên một tiếng.

- " TA LÀ ĐỘC CÔ TỞM , ĐƯƠNG NHIỆM TIẾT ĐỘ SỨ CỦA ĐẤT GIAO CHỈ NÀY..."

Một tiếng gầm lớn mang theo chân khí của võ sư cuồn cuộn phát ra. Chân khí hòa vào âm thanh thực hiện chiêu thức "Sư tử hống" làm cho toàn bộ bọn cướp lâu la bị tác động choáng váng. Bọn cướp lúc này nháo nhào cả lên, ánh mắt nhìn vào đối tượng từ khinh thường đã chuyển sang sợ hãi. Tống Hồ giật mình, biết đụng phải thứ dữ liền áp sát Tiều Đực nói.

- " không ổn rồi, là chiêu thức sư tử hống của cấp độ võ sư . Kẻ thi triển đấy là võ sư, chúng ta không thể coi thường được đâu."

Tiều Đực cũng hiểu rõ tình hình trước mặt, lúc này toát mồ hôi hột nhìn tên võ sư kia đang phát ra uy áp. Mà đâu chỉ có thế, khi tên võ sư vừa vận chân khí, lập tức bốn tên thuộc hạ sát bên cũng vận chân khí theo. Thứ sức mạnh cuồn cuộn chân khí cấp độ võ thượng phát ra kết hợp với tên võ sư làm cây cỏ xung quanh dường như cũng muốn chết lặng.

Ngô Sử lúc này cũng thấy hình như không được ổn thỏa cho lắm, bước sát lại bên Tiều Đực mà run rẩy.

- " Minh chủ , đối phương tuy ít nhưng cực kỳ tinh nhuệ . Họ có một võ sư và bốn võ thượng, còn tám tên kia vẫn chưa biết tu vi thế nào . Thiết nghĩ phải hết sức đề phòng , chúng ta tuyệt đối không được sơ suất. Bây giờ cần phải dò hỏi ý của bọn họ đến đây để làm gì, rồi từ từ tính tiếp."

Tiều Đực nghe hai tên thuộc hạ tư vấn như vậy thì cho rằng có lý , bản thân hắn cũng không muốn phải đương đầu với tên võ sư kia một chút nào, lúc này liền cúi đầu thi lễ tỏ vẻ lịch sự mà hỏi.

- " Thì ra là tiết độ sứ Độc Cô Tởm, là người cai quản đất Giao Chỉ này sao? Thật hân hạnh, thật sự rất hân hạnh. Chúng ta chỉ là một băng cướp nhỏ hoạt động ở vùng biên giới này , không ngờ hôm nay lại đón tiếp được một đại nhân vật như tiết độ sứ, quả là rồng tới nhà tôm. Không biết hôm nay tiết độ sứ lên núi Lương này làm gì ? Không phải là triều đình muốn truy quét anh em chúng ta đấy chứ?"



Độc Cô Tởm sau khi xử chiêu thức sư tử hống với sức mạnh của võ sư khiến cho đám Lương Sơn đồng hoảng loạn , từ sự khinh bỉ coi thường chuyển sang sợ hãi và kính trọng, xem như đã đạt được mục đích. Độc Cô Tởm cảm thấy hù dọa đã đủ rồi, hắn liền thu hồi chân khí, đoạn đưa bàn tay về phía trước ra vẻ hòa bình mà nói.

- " Các vị anh hùng Lương Sơn Đồng, xin đừng có hiểu nhầm ý ta . Ta nghe danh các vị anh hùng đã lâu, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, hôm nay tới đây chỉ là để kết giao cho thỏa lòng mong ước. Nếu ta thật sự có ý muốn truy quét các vị, thì ta đã đem binh mã lên rồi chứ đâu có dẫn theo ít người như vậy."

Nói đoạn quay sang chỉ vào đám thuộc hạ đi theo mình mà giới thiệu.

- " các vị anh em này đều là người vào sinh ra tử với ta, ta xem như là tay chân của mình . Hôm nay biết ta lên đây để diện kiến các vị anh hùng thì cũng ngưỡng mộ mà đi theo vậy thôi , chứ tuyệt không có ý gì hết , xin các vị anh hùng đừng suy nghĩ quá sâu xa mà ảnh hưởng đến tình cảm."

Đám đầu lĩnh Lương Sơn Đồng ồ lên ngạc nhiên, cảm thấy những lời này thật sự quá hoang đường, nhưng lại nghe rất là lọt lổ tai. Chưa biết phải xử lý thế nào, lúc này Độc Cô Tởm lại nói tiếp.

- " Ta là mệnh quan của triều đình, được Ngô Hoàng sai cai quản xứ Giao Chỉ, chuyện công vụ quá nhiều nên thời gian rảnh không còn được bao nhiêu. Nay có chút thời gian rảnh thì vội lên diện kiến các anh hùng, không chuẩn bị được gì nhiều làm lễ vật , thôi thì có chút quà mọn xin các anh hùng nhận cho."

Nói xong hất hàm một cái . Từ phía sau lưng Độc Cô Tởm , một tên thuộc hạ ôm một chiếc rương bước lên phía trước. Tên đó đi được nửa đường thì dừng lại mở rương ra, bên trong toàn là vàng miếng. Đám cướp thấy vậy thì lóa cả mắt , quả không hổ là người đứng đầu đất Giao Chỉ này, chỉ mới là quà gặp mặt mà đã rất là nặng tay. Tống Hồ lúc này mê mẩn tâm hồn, lại thì thầm.

- " Thưa minh chủ, xem ra bọn họ thực sự muốn lên đây kết giao, không phải là kẻ thù của chúng ta."

Ngô Sử cũng không thua kém, vội ghé tai thì thầm.

- "Người ta có lòng như vậy, thôi thì chúng ta cứ nhận trước rồi từ từ sẽ trò chuyện nói rõ ràng với nhau sau."

Chim chết vì thực, người chết vì tiền . Bọn cướp mà thấy tiền thì khác nào như mèo thấy mỡ, làm sao có thể cự tuyệt được chứ? Tiều Đực lúc này mắt cũng sáng rực rồi, lóa mắt vì vàng liền cúi đầu hướng Độc Cô Tởm mà thi lễ.

- "Tiết độ sứ đại nhân thân phận cao quý, lên đây chơi là vinh dự của chúng ta rồi, nào dám đòi hỏi gì hơn? Ấy vậy mà ngài còn mang theo quà cáp thế này khiến chúng ta ngại quá. Thôi thì cung kính không bằng tuân lệnh, ta xin nhận nhận lấy quà của tiết độ sứ đại nhân, vậy xin đa tạ đại nhân rất nhiều."

Nói xong thì cũng hất hàm một cái, lập tức có một tên thuộc hạ liền đi xuống đón lấy rương vàng . Rất nhanh chóng rương vàng đã được đưa lại cho Tiều Đực, hắn mở rương ra, ba tên đầu lĩnh nhìn vô thấy đều là vàng xịn thì rất là vui mừng. Xem ra hôm nay bọn chúng có một món hời lớn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.