Chương trước
Chương sau
Nông Văn Rau cùng các thuộc hạ thân tín đang ngồi trong doanh trại của bọn cướp, mặt ai nấy đều nhăn nhó không vui . Bây giờ tiến đánh thì không được, rút về thì công không, tên hộ vệ lúc này đề nghị.

- " nếu đã như vậy , chủ công hãy đốt sạch cái doanh trại này đi , cho chúng không còn chỗ về . Chúng ta rút về cũng được, nhưng cũng phải gây ra chút thiệt hại gì cho bọn chúng chứ "

Nông Văn Rau lại nhăn nhó, ông nhìn qua một lượt cái doanh trại của bọn cướp, thở dài mà nói .

- "những cái thứ ở đây chẳng khác gì là những túp lều tạm bợ, có đốt đi thì chúng cũng nhanh chóng xây dựng lại, chẳng đáng là gì. Mà nếu chúng không xây dựng lại chỗ này, thì chúng sẽ đi kiếm chỗ khác gần đây để làm căn cứ mới , lúc đó chúng ta truy tìm lại khó hơn."

Hai hộ vệ nghe vậy thì rất khó xử, họ quay mắt sang nhìn nhau ấp úng.

- " vậy ... vậy... vậy thì phải làm sao?"

Đến việc đốt cái doanh trại này mà cũng khó khăn đến vậy sao? Không lẽ không thể làm được gì bọn sơn tặc? Thực ra không phải vậy, để nguyên doanh trại cho bọn chúng là có ý đồ riêng. Nông Văn Rau nheo đôi mắt suy tư, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.

- "Ta đang nghĩ đến một kế sách, thôi thì cứ để nguyên cái doanh trại này cho bọn chúng để chúng ta còn biết địa điểm, sau này còn tính kế lâu dài"

Hai tên hộ vệ thoáng nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện. Tính kế lâu dài, là kế gì? Một tên hộ vệ bước lên cúi đầu thi lễ.

- " chủ công, người nói có đối sách, vậy đối sách sẽ là thế nào? Chúng thuộc hạ ngu dốt, mong chủ công nói cho thuộc hạ biết để mở mang tầm mắt"

Trưởng trấn nhẹ gật đầu, đứng dậy bước vài bước ra ngoài cổng, nhìn về phía biên giới xa xa mà thở dài.

- " bây giờ chỉ có bí mật xây dựng lực lượng khoảng 200 tên sát thủ ẩn danh, lấy tư cách là những tổ chức riêng lẻ không trực thuộc binh lực của chúng ta. Phải bí mật đào tạo cho chúng , ngày đêm rèn luyện đạt được cảnh giới cao rồi bất ngờ âm thầm tiến lên đánh vào cái doanh trại này . Nếu bọn cướp vượt qua biên giới chạy trốn, thì toán sát thủ ấy của chúng ta với tư cách lực lượng bí ẩn độc lập hoàn toàn có thể vượt biên truy sát được, đây chính là kế sách vẹn toàn"

Mưu kế đưa ra, hai tên thuộc hạ nghe vậy thì ồ lên, mắt sáng rực . Quả nhiên đây là một kế sách hay, nhưng phải tốn thời gian đào tạo và trang bị vũ khí cho đám sát thủ ấy. Số lượng 200 tên sát thủ không phải là nhỏ , và đào tạo được sát thủ cứng tay cũng phải mất ít nhất từ 3 đến 5 năm. Trưởng trấn rất suy tư, muốn tiêu diệt ngay lũ cướp, nhưng không thể được. Có câu "dục tốc bất đạt" , đành phải chờ thêm vài năm nữa vậy. Ông ta thở dài, lúc này quay sang nhìn hai tên thuộc hạ mà nói.



- " được rồi, không đốt phá bất cứ thứ gì cả. Hãy để nguyên doanh trại của bọn chúng, cho chúng có nơi trở về. Bây giờ chúng ta rút binh thôi"

Nông Văn rau đã đặt lại một cái bẫy rất kín, cái bẫy chính là để doanh trại còn nguyên. Khi bọn cướp trở về có thể chúng sẽ cảm thấy mình hoàn toàn chiến thắng, binh lính kéo lên còn không dám đốt phá cái gì, từ đó sinh ra tâm ngạo mạn. Như vậy bọn chúng sẽ tiếp tục ở đó, chờ ngày đội sát thủ được hoàn thành sẽ lén lên tấn công tập kích bất ngờ, tiêu diệt toàn bộ. Đây là một cái bẫy do Nông Văn Rau đặt ra. Hai tên thuộc hạ nghe lệnh lập tức thi hành , ra tập hợp binh rồi rút lui. Đội quân của trấn Nông Sơn 800 người , kéo quân lên rồi lại kéo quân về mà không giết được một tên cướp nào cả. Nông Văn rau đang suy tính đến việc đặt một lô hàng lớn ở dưới Đại La lên đây để trang bị cho toán sát thủ sắp được thành lập, có lẽ phải mất một thời gian dài.

Trưởng trấn kéo quân trở về, hai tên thuộc hạ đi hai bên, bọn họ đều có những suy nghĩ rất riêng của mình . Tên hộ vệ ngoái lại sau lưng, ánh mắt nhìn vào đoàn quân đang di chuyển. 800 quân lên truy quét bọn cướp thì có hai người bị thương, nhưng là hai người đi đứng không cẩn thận trượt chân làm trật khớp, phải có người dìu về . Còn bọn cướp thì sao ? Chúng chẳng có tên nào bị gì cả, còn đứng ở bên kia biên giới nhe răng cười nhạo và chửi rủa lại quân bên này khiến cho ai nấy đều tức trợn mắt . Tên hộ vệ nhăn nhó suy tư , hướng chủ công mình mà hỏi.

- " bẩm chủ công, trận đánh này về trấn phải thông báo như thế nào bây giờ ạ?"

Trưởng trấn cũng rất suy tư, trong chiến dịch lần này cần phải hiểu rõ thế nào là thắng, thế nào là bại. Xét theo mục đích, mục đích của quân đội là lên truy quét bọn cướp, thế nhưng bọn cướp không ai bị thiệt hại cái gì cả thì mục đích của quân đội đã thất bại. Tuy là quân đội đã chiếm được căn cứ của chúng, nhưng không hề nổ ra giao tranh , không tiêu diệt được ai, mục đích không được hoàn thành. Còn đối với bọn cướp mà nói, bọn chúng có mục đích là bảo toàn lực lượng trốn khỏi sự truy quét của quân đội . Bọn chúng đã an toàn qua bên kia biên giới mà không thiệt hại một chút gì , tức là đã hoàn thành được mục đích của mình . Vì vậy , kẻ hoàn thành mục đích là kẻ chiến thắng , còn kẻ không hoàn thành được mục đích chính là kẻ thất bại . Chuyến truy quét lần này thất bại hoàn toàn, không thu được chút lợi ích gì cả . Thế nhưng đâu thể nói như vậy được chứ . Hành quân đánh giặc và nhiệm vụ dân vận là một điều vô cùng quan trọng . Việc tướng hành quân chiến thắng sẽ không chỉ đem lại danh tiếng mà còn giúp lòng dân an tâm tin tưởng. Nếu công bố sự thật thất bại như vậy sẽ khiến lòng dân hoang mang, gây rối loạn không chỉ lòng dân mà còn lòng binh sĩ . Vì vậy mà trong chiến tranh, các thế lực vẫn thường xuyên công bố mình chiến thắng, ít khi nào công nhận thất bại, chủ yếu là để trấn an lòng dân. Trưởng trấn trầm tư một chút rồi bảo .

- " về doanh trại rồi viết thông báo rằng chúng ta đã truy quét lên núi Lương , đánh thẳng vô trong và chiếm được cả doanh trại bọn cướp mà không mất một binh một tốt nào . Chỉ có hai người bị thương nhẹ , còn tất cả đều sống sót trở về , đại thắng thành công"

Bốn câu "Đại Thắng Thành Công " của Nông Văn Rau nói ra với thái độ vô cùng nhăm nhó khó chịu , tâm tư rối bời. Đây chính là nghệ thuật dân vận , nghĩa là phải trấn an được lòng dân . Chứ bây giờ nói truy quét thất bại thì dân làng sẽ sợ hãi, hoang mang lo lắng chuyện bọn cướp quay lại trả thù , nỗi sợ của người dân sẽ càng lúc càng lớn hơn . Đối với người dân mà nói , họ sợ hãi hoang mang hay không sợ hãi thì cũng không làm được gì bọn cướp cả , vì vậy mà để cho bọn họ cảm thấy yên tâm vẫn là một lựa chọn tốt hơn. Tên hộ vệ nghe lệnh chủ công mình, nhưng trong lòng còn chút suy tư, liền hướng chủ công mà dò ý.

- " thưa chủ công, cái làng bị thiệt hại ấy, cái làng mà có người bị cướp giết ấy, chúng ta có nên ghé qua thông báo để trấn an bọn họ hay không?"

Lời nói chưa kịp dứt, thì trưởng trấn đã quay sang trừng mắt lườm hắn một cái khiến hắn giật mình im lặng . Bây giờ đem quân lên đó truy quét bọn cướp thất bại , giờ trở về nói năng thế nào bây giờ? Con người ta cũng phải có chút liêm sĩ chứ. Trưởng trấn hừ một tiếng mà nói.

- " ngươi muốn thì ngươi cứ đi , đi ra đó mà trấn an bọn họ, ta về doanh trại trước"

Cái này không hẳn là ra lệnh, chỉ như là một phút tức giận mà nói vậy thôi . Tên hộ vệ cũng cảm thấy ngại ngùng, không muốn ra cái làng ấy để bốc phét, thế là theo chủ công về doanh trại cả . Bọn họ cố tình đi đường vòng để né cái làng kia ra, tránh tình huống ngại ngùng. Khi 800 quân đã trở về doanh trại quân đội cả, trưởng trấn mới ngồi vào ghế của mình ngay ở trung tâm doanh trại, thở dài một tiếng.

- " lần này truy quét , tuy là công bố đã chiến thắng vang dội, nhưng thực sự là một thất bại lớn . Ta có hai việc cần làm, thứ nhất là chuẩn bị cho kế hoạch lâu dài kia , thứ hai là phải viết một lá thư để an ủi những người ở trong cái làng nhỏ bé ấy . Chúng ta phải trấn an họ, để họ tiếp tục yên yên ổn làm ăn, tránh gây ra tâm lý hoang mang"

Đám thuộc hạ nghe vậy thì hiểu ý , liền vội lấy giấy bút ra , cung kính dâng lên . Một người mài mực , một người chuẩn bị giấy bút . Hai việc cần làm, đương nhiên việc thứ nhất là phải đặt một lô hàng dưới Đại La lên để đào tạo một một đội sát thủ đông đúc 200 người, đủ để nuốt chửng cái doanh trại bọn cướp ấy . Và lá thư trưởng trấn đích thân hạ bút, gửi đến cho trưởng làng ở cái làng nhỏ nhất kia. Ông ta ưu tiên viết thư trấn an người dân trước, sau khi viết một lá thư dài , ông ta đưa cho tên hộ vệ mà nói.



- " ngươi không cần phải đích thân đi, chỉ cần giao cho ai đó đi là được rồi . Đem bức thư này giao tận tay trưởng làng đó, nói rằng là do chính tay ta viết, như vậy là được rồi"

Tên hộ vệ hai tay cung kính đón lấy lá thư, sau đó bước ra ngoài. Bản thân hắn cũng không muốn tới cái làng ấy, bởi nếu như vừa rồi là một chiến thắng vang dội thì đương nhiên hắn sẽ đi tới nơi và khoe khoang chiến thắng. Cơ mà rõ ràng là thất bại, và rồi khi gặp những người ở làng đấy, khoe khoang chiến thắng thì cảm thấy rất xấu hổ . Hắn đi ra ngoài gặp một tên lính canh mà nói.

- " ngươi cầm lá thư này đi tới cái làng ấy và đưa cho trưởng làng cho ta . Cái làng nhỏ nhất trực thuộc ấy , chắc ngươi biết rồi chứ ?"

Tên lính canh này nghe tới cái làng nhỏ nhất thì cúi đầu thi lễ.

- " thuộc hạ tuân lệnh, thuộc hạ đi ngay"

Hai tay cung kính đón lấy lá thư rồi bắt đầu ra chuồng ngựa, chọn lấy một con ngựa tốt. Hắn dắt ngựa rời khỏi doanh trại quân đội, thúc ngựa rời đi . Ở bên trong, tên hộ vệ đứng ở một góc nhìn theo hướng tên đưa thư ấy đi . Tên đưa thư đương nhiên không biết nội tình bên trong , cũng chả biết thư viết gì . Hắn đơn giản chỉ là đưa thư nên có lẽ sẽ phù hợp, còn nếu tên hộ vệ tới nơi người ta sẽ hỏi " chiến công như thế nào, đánh ra làm sao?" thì đâm ra hơi khó trả lời. Một tiếng thở dài , tên hộ vệ quay lưng đi vô, bất chợt thấy chủ công mình cũng đang đứng đó nhìn ra . Hắn vội cúi đầu thi lễ.

- " chủ công , người ra đây có việc gì căn dặn "

Tên hộ vệ cứ nghĩ là có việc quan trọng, nhưng thực ra cũng không có gì . Trưởng trấn chỉ đi ra nhìn theo vậy thôi ,chứ cũng không có ý gì sâu xa. Đôi mắt nhìn về hướng xa xăm, cảm thấy khó chịu trong lòng . Ông ta trầm ngâm suy nghĩ một hồi , tay vuốt nhẹ chòm râu mà suy tính, đoạn hướng tên hộ vệ nói.

- "ngươi ngay bây giờ lập tức đi lựa chọn 200 thanh niên khỏe mạnh có tố chất, tiến hành đào tạo võ thuật cơ bản . Ta sẽ viết thư xuống Đại La để tìm một người thầy chuyên đào tạo sát thủ , cùng với đó là tìm kiếm đối tác đặt một lô hàng trang bị cho đội sát thủ sắp thành lập . Mau chóng thi hành"

Việc cần làm và phải làm ngay bây giờ là những việc vô cùng quan trọng, tên thuộc hạ lập tức nhận lệnh.

- " Tuân lệnh chủ công, thuộc hạ lập tức đi ngay"

Thế là ai vào việc của người đấy, chuẩn bị một kế hoạch lâu dài kéo dài vài năm.

Để có thể đào tạo được một nhóm 200 sát thủ thiện chiến thì có lẽ cần ít nhất từ 3 đến 5 năm để đào tạo . Trong thời gian ấy, thì thôi ráng chịu đựng lũ cướp vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.