Chương trước
Chương sau
Ở cái làng nhỏ nhất trực thuộc trấn Nông Sơn ấy , trong một gia đình người Kinh họ Nguyễn đang có tang gia bối rối . Người chồng cũng là người cha đã ra đi mãi mãi, để lại người vợ và đứa con của mình bơ vơ. Bọn họ sẽ sống thế nào khi vắng bóng người chồng, người cha đây? Đám tang diễn ra đa phần là nhờ bà con hàng xóm chủ trì giúp đỡ, phần cuối cùng là đưa người xấu số ra nơi an nghỉ cuối cùng, điều mà tên bần cố nông kia sẽ không bao giờ được hưởng. Thi hài Nguyễn Văn Thiên được đem ra nghĩa trang của làng chôn cất, được đưa tiễn bởi đoàn người thương tiếc khóc thương. Nước mắt khóc than đưa tiễn người đi khiến cho ai nấy cũng đau xót vô cùng, căm hận lũ bần cố nông và lũ cướp độc ác đã giết hại người tài giỏi vô tội. Nguyệt Hằng và mẹ mình đang gào khóc bên nấm mộ của người chồng, người cha . Từ nay về sau, gia đình ấy sẽ không còn hình bóng của người đàn ông hiền lành siêng năng ấy nữa . Nguyệt Hằng không tưởng tượng ra được cuộc sống của mình thiếu người cha sẽ như thế nào, trái tim nàng đau siết nghẹn. Điều gì đến cũng đến, những nắm đất được rải lên huyệt, người cũng đã yên nằm trong lòng đất mẹ, mọi người cũng chuẩn bị trở về nhà . Đang rủ nhau quay về, bỗng nhiên ở đằng xa có một toán người cưỡi ngựa tới , có vẻ đang hướng thẳng tới chỗ dân làng đang tiễn đưa. Khi mọi người phát hiện ra điều bất thường ấy, tất cả đều giật mình quay lại nhìn, tiếng xì sầm trong đám tang vang lên.

- " cái gì vậy , đám người nào kia? Không lẽ bọn cướp tới tận đây sao?"

- " không phải chứ, chẳng lẽ cái tên bần cố nông bị chúng ta đánh chết có quan hệ thân thiết bọn cướp, đến độ chúng phải tới đây để trả thù cho tên bần cố nông ấy sao?"

Mọi người xì xầm với nhau, phản ứng đều vô cùng kinh hãi. Không khí hoang mang bao trùm đám đông, nhưng may mắn trong đó có một người tinh mắt bước lên quan sát tình hình. Người ấy nhìn thật kỹ, thấy điều gì đó rồi nói lớn.

- " mọi người xin hãy yên tâm, không phải là bọn cướp đâu. Ta thấy những người đang tới kia ăn mặc trang phục của trấn Nông Sơn, có vẻ như là quân binh đang tới, có thể yên tâm được rồi "

Lời nói của người tinh mắt ấy vừa dứt, cả đám người đưa tang đều thở phào nhẹ nhõm. Trưởng làng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, thở dài nói.

- " thì ra là quan binh tới sao? Thế mà làm chúng ta sợ hết hồn."

Cả làng cảm thấy nhẹ nhõm , đều trấn tĩnh lại . Trưởng làng trong đám đông bước ra, nhìn về phía đoàn người đang tới mà chờ đợi. Có thể ước lượng được đoàn người ấy khoảng ba trăm người, đều là kỵ binh cả . Trong đoàn người bất chợt có một người tách ra, người ấy thúc ngựa tới gần đám tang, nhìn vào đám đông mà hỏi.

- " trong các ngươi ai là trưởng làng, bước ra đây cho ta "

Quan binh thời phong kiến là giai cấp thống trị, vì vậy vị thế của họ luôn cao hơn dân thường, việc hách dịch là bản chất của chế độ. Trưởng làng nghe vậy thì bước lên trước, cúi đầu thi lễ.

- " thưa quan binh, lão là trưởng làng ở đây, không biết có chuyện gì mà quan binh tới tìm chúng ta vậy?"

Quan binh nhìn người đàn ông lớn tuổi, biết đó là trưởng làng thì nói lớn.

- " trưởng trấn Nông Văn Rau đại nhân đã nghe tin đồn làng này xuất hiện cướp nên đem quân tới truy quét , nhưng tới nơi thì thấy không còn gì nữa . Bây giờ trưởng trấn muốn gặp ông để hỏi chút chuyện, ông chuẩn bị tinh thần yết kiến gặp trưởng trấn đi"

Nói xong không để cho ai kịp phản ứng đã thúc ngựa quay lại đoàn người kia. Trưởng làng nghe vậy thì ồ lên ngạc nhiên, mà đám đông dân làng cũng trầm trồ.

- "Ồ... có thật không? Trưởng trấn đích thân tới đây để hỏi thăm à?"

- " có phải thật không? Trưởng trấn tới cái làng nhỏ bé này ư? Tại sao một đại nhân vật như vậy lại có thể hạ cố tới thăm chúng ta, xem ra rồng đến nhà tôm thật rồi"



- "không sai , đúng là rồng đến nhà tôm. Cơ mà ông ấy nghe nói có cướp nên tới đây để truy quét ,nhưng mà cướp đâu còn đấy nữa. Giờ mà truy quét thì truy quét cái gì?"

- "Hay là chúng ta cầu xin ông đấy dẫn binh đánh lên hang ổ bọn cướp, đi trả thù cho làng chúng ta đi "

Ý tưởng nảy sinh ra rất nhanh , dân làng đều hướng vô cùng một suy nghĩ ,đó là cần phải tiêu diệt được nguồn gốc của tội ác , căn nguyên của sự bất ổn, chính là hang động của lũ cướp Lương Sơn Đồng. Rất nhanh chóng, những lời bàn tán đã được truyền tai nhau. Khi đoàn người kia đã đi tới gần, trưởng làng bước tới trước, mà đám đông người cũng đi theo sát bên ông. Cả làng chuẩn bị tư thế, chờ đợi đón một đại nhân vật . Đoàn kỵ binh tới gần , có ba người tách đoàn bước lên trước, áp sát dân làng. Ở chính giữa là người đàn ông cao to lớn tuổi, ông giương mắt nhìn xuống nói .

- "ta là trưởng trấn Nông Văn Rau , ai trong số các ngươi là trưởng làng, mau ra trình báo "

Miệng nhà quan có gan có thép. Giọng nói này là giọng nói của người đứng đầu một trấn , thống lĩnh 1000 binh mã. Giọng nói uy vũ như sấm, thể hiện uy phong đỉnh đạc. Trưởng làng vội vàng bước lên tới trước , quỳ lạy mà nói lớn.

- " tiểu nhân chính là trưởng làng này, xin được tham kiến trưởng trấn đại nhân"

Trưởng làng quỳ xuống lạy, thái độ vô cùng tôn kính. Đám dân làng phía sau cũng lập tức quỳ gối xuống , vái lạy theo mà hô to .

- " chúng tiểu nhân tham kiến trưởng trấn đại nhân "

Mọi sự kính trọng đều dành cho người đàn ông nắm chức vụ trưởng trấn ấy. Cũng dễ hiểu thôi , bởi với khu vực vùng núi này, khi bàn tay sắt của người Hán khó vươn tới được . Vùng đất này tuy nói rằng là một phần của Giao Chỉ , tức là một phần lãnh thổ của Đông Ngô, thế nhưng người Hán không chạm tới được thì đàn ông này không khác gì chúa của vùng đất này cả, là vua một cõi núi rừng . Đặc điểm như vậy, cho nên sự tôn kính của người dân cho trưởng trấn không khác gì người dân tôn kính một vị vua.

- "Đứng lên đi"

Tiếng trưởng trấn ra lệnh, trưởng làng và dân làng lập tức đứng dậy theo. Trưởng trấn nhìn một lượt xung quanh, thấy đám tang thì trầm ngâm hỏi.

- " ta nghe nói vùng này xuất hiện cướp, ta lập tức dẫn 300 binh đi tới đây truy quét, nhưng không còn kịp nữa. Khi ta tới nơi thì mọi thứ đều đã kết thúc, rốt cuộc mọi chuyện như thế nào. Các ngươi có biết tin tức gì thì mau nói cho ta nghe. Ở đây đã xảy ra chuyện gì, mau kể tường tận mọi chuyện không được giấu diếm"

Mệnh lệnh của bá chủ được đưa ra, trưởng làng liền bước lên trước, cung kính thi lễ nói.

- " không dám giấu đại nhân, mọi chuyện là thế này..."

Trưởng làng kể ra toàn bộ mọi chuyện về người nông dân siêng năng cần cù Nguyễn Văn Thiên cùng người nông dân Hồ Võ Địa đi xuống Đại La bị cướp chặn đường giết chết. Ông ta kể mọi chuyện ra, còn không ngớt lời ca ngợi Nông Văn Thiên là một người hiền lành cần mẫn, đồng thời tố cáo bọn cướp tàn ác. Những lời gan ruột của ông ta, những lời kể ra ấy kèm nỗi đau bi thương. Bá chủ và những cận vệ của mình nghe vậy thì trợn trừng mắt tức giận, không kìm nổi cảm xúc mà quát lên.

- " thật to gan, lũ cướp ngông cuồng đã cướp chặn các đoàn thương buôn vào trấn của ta thì chớ, còn dám đem quân vào cướp của và giết người dân ta ,điều này ta há có thể chấp nhận sao?"

Ánh mắt trưởng trấn long lên sòng sọc, nổi đầy gân máu, mà một vệ binh bên cạnh cũng tức giận không kém. Hắn hướng sang chủ của mình, thi lễ nói.



- "bẩm chủ công, chuyện này thật không thể chấp nhận được . Bọn cướp ấy lộng hành quá đáng, coi trời bằng vung, dám đem quân vô làng xóm của chúng ta cướp bóc. Điều này không khác gì vả thẳng mặt chúng ta, là sự sỉ nhục. Chúng ta không thể để cho chúng cứ tự tung tự tác như vậy, phải có biện pháp trả đũa xứng đáng."

Hộ vệ này vừa nói xong, hộ vệ kia lại tiếp lời. Hắn hướng lên chủ công mà nói tiếp.

- " đúng vậy thưa chủ công . Bây giờ bọn cướp ấy cướp của người ở làng nhỏ nhất này, sau này sẽ cướp ở cái làng lớn hơn. Nếu cứ để chúng lộng hành, để chúng tự tung tự tác, sẽ có ngày chúng cướp vào trong cả trấn của chúng ta . Điều này há có thể sao? Mong trưởng trấn hãy có hành động đáp trả thích đáng."

Đám quan binh có vẻ căm thù bọn cướp lắm , phẩn uất bọn cướp mà muốn đem binh đi truy quét. Hai tên ấy liên tục hối thúc chủ công của mình động binh. Trưởng làng và đám dân làng thấy vậy thì cũng đồng thuận lắm, trong khoảnh khắc thoáng nhìn nhau hiểu ý, trưởng làng bước lên trước, rưng rưng nước mắt hướng trưởng trấn cúi đầu thi lễ mà cầu xin.

- " thưa đại nhân, bọn cướp này đã lộng hành như vậy thật không thể chấp nhận được. Hôm nay chúng giết một người dân vô tội, ngày mai liệu có giết luôn cả làng hay không? Chúng tiểu nhân sống ở làng này mà nơm nớp lo sợ, không biết khi nào đến lượt mình. Sợ rằng một ngày lũ cướp đến thì cả làng không còn đường sống, cầu xin trưởng trấn truy quét bọn cướp. Việc này có hai cái lợi, thứ nhất là để đem lại sự yên bình cho muôn dân, thứ hai là trả thù cho người nông dân cần cù lương thiện kia . Toàn bộ dân làng đều là con dân của đại nhân, mong đại nhân hãy trả thù cho con dân của người, trừ gian diệt bạo...hu hu hu..."

Trưởng làng vừa dứt lời thì khóc rống lên, đám dân làng thấy vậy liền đồng loạt nói theo.

- " xin trưởng trấn truy quét bọn cướp, trừ gian diệt bạo trả thù cho dân làng chúng con..."

Nói xong đồng loạt quỳ xuống, khóc lóc vô cùng thảm thiết. Hiếm khi nào mà giữa quan và dân có sự đồng thuận lớn như vậy. Trưởng trấn Nông Văn rau xúc động vô cùng, căm tức bọn cướp lộng hành. Ông ấy thấy dân làng cầu xin mình như vậy thì trong lòng cũng rất là tâm tư, ông hừ một tiếng mà nói.

- " mọi người hãy đứng lên đi , việc trừ diệt bọn cướp là trách nhiệm của người đứng đầu như ta, ta há có thể để bọn chúng lộng hành?"

Sự quyết tâm của trưởng trấn hiện lên mặt, mà hai tên hộ vệ nghe vậy cũng mừng rỡ vô cùng . Dân làng nghe vậy thì vô cùng sung sướng, bọn họ đồng loạt nói .

- "đa tạ đại nhân đã nghĩ đến con dân, đa tạ đại nhân đã che chở cho làng chúng con"

Dân làng bắt đầu dìu nhau đứng dậy, khóc rưng rức . Cả cái đám tang ấy lại như một cái ngòi nổ để kích thích một sự kiện lớn, trưởng trấn quay sang nói với một hộ vệ của mình.

- "người lập tức trở về trấn , dẫn theo 500 quân nữa tới đây họp binh. Ta nhất định phải san bằng cái núi Lương kia thành bình địa , tiêu diệt tận gốc cái ác, đem lại sự yên bình cho muôn dân"

Mệnh lệnh dứt khoát, thể hiện rõ quyết tâm của người đứng đầu vùng đất này. Tên hộ vệ nghe vậy thì mắt sáng rỡ, vô cùng sung sướng, cúi đầu nhận lệnh.

- " Tuân lệnh chủ công , thuộc hạ lập tức đi ngay"

Vừa dứt lời , quất ngựa phóng thẳng, hướng về trấn Nông Sơn mà tới . Dân làng nghe vậy thì cũng mừng rỡ vô cùng, ôm nhau khóc nức nở. 800 quân là một con số lớn, đây sẽ là một đợt truy quét lớn nhất từ trước đến nay. Bọn họ trong lòng vô cùng tin tưởng. Rồi mai đây , bình yên sẽ lại trở về với cái làng nhỏ bé này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.